Của để dành

Bỗng có một ngày, em ngoảnh đầu đi thật, là em biết nó mới buồn đau làm sao.
Bởi vì em hay nhắc đến chuyện xưa cũ là vì em chưa quên được, bởi vì chấp nhận sự thật là điều chẳng dễ dàng gì. Mà thật ra em nghĩ, nếu là em thì ai cũng sẽ vậy thôi. Dễ dàng gì chấp nhận được những thứ thân thuộc trở thành xưa cũ, phải quên. Quên đi buồn đau thì không nói làm gì, mà bảo quên đi những gì tốt đẹp nhất thế giới sao đành. Đùa à.
Thế nên, em mới cứ nhớ hoài. Chẳng mảy may ai bảo em rằng: thù dai. Mà có khi là tại thù dai thật :))
Mâu thuẫn quá.

Em chưa bao giờ buồn nghĩ đến người thứ ba, bởi vì em nghĩ dù có người thứ bốn, năm gì đấy cũng sẽ chẳng là gì. Em chỉ biết những lần nói chuyện thưa dần, ngượng nghịu, vô nghĩa quá trời. Ít ra cũng phải nói được kiểu như tạm biệt, chia tay gì đấy, để em còn không phải ngóng đợi câu xin lỗi. Có lỗi thì phải xin lỗi. Đúng không?. Khoảng thời gian em ngóng cũng tính ra bằng năm rồi, không còn là ngày, tuần hay tháng sất gì nữa. Thương em ghê chưa. Đã gầy bé mà còn thù dai :))

Đôi khi, những gì ngày xưa cũ lại làm lòng em như lồng lộn cả lên, nhất là khi có ai như vô tình nhắc cái tên cũ lắm, mà lại thân thuộc lắm. Một thời nông nổi, nhưng có gì là sai không, hơ hơ. Chưa nhận được lời xin lỗi, chưa được đập một trận. Ngu gì em quên :))

Khi bắt đầu viết những dòng này là em đã tự nhủ đang viết tản văn, không được viết kiểu nham nhở. Mà có một sự thật là nín cười không được :))

13-8-2014

2 comments: