-Ừ
-Tự nhiên nhớ ra Chi rồi điện thoải rủ đi nhậu ư?
-Cũng lâu rồi mà. Chi có buồn không?
Bạn
à, mọi con tim xưa nay đều cô đơn cả, đều khao khát được chạm vào, dù
biết sẽ có lúc nó tan vỡ. Hai kẻ yêu nhau rồi cũng sẽ làm tổn thương
nhau, vậy mà vẫn tin vào câu chuyện cổ tích, rồi nhắm mắt yêu, lại
ảo tưởng mà không biết mình đang tự sát. Nhìn bạn, vừa giận mà vừa
thương, sao cứ nhất thiết phải tìm đến mình khi mà tuyệt vọng đến thế.
Sao không phải là một buổi sáng tháng Sáu đầy nắng, sao không phải là một
ngày mà bạn thấy vui nhất, một ngày bạn đẹp nhất trong chiếc váy hoa
nhiều màu. Mình tức quá. Mình uống tràn ly rồi mình say.
Trong
tình yêu, ai cũng muốn nuôi dưỡng tình cảm cho mình. Phải là của riêng
mình, nhất định phải là thế. Ảo tưởng bắt đầu, tình yêu trởnên mơ hồ và
xa lạ hơn. Hứa hẹn trở thành trách nhiệm. Mệt mỏi rồi một mình rời bỏ tất
cả.
Vậy đấy, chúng ta đã đi qua một vòng ầm ĩ mà chẳng biết
ai đã vô tình khoét rạch cả một bầu trời. Rồi cũng trở về với những nỗi
cô đơn, nỗi đau thì lại trở nên to đùng trước ngực
Tôi
tự nói bản thân sao không viết gì đó đơn giản thôi. Kiểu như đêm qua có
mưa. Sáng nay trời đẹp lạ. Mình phải mặc đồ thật đẹp. Cười với bà bán bún
trước ngõ. Mua thật nhiều đồ ăn để dành coi One Piece. Nấu món mới cho
cả nhà. Thôi, đi chùi toilet trước đã.
Mon bảo
tôi phải mạnh mẽ, thật mạnh mẽ. Sẽ chẳng bao giờ cô đơn khi mà Mon luôn
bên cạnh. Ừ, đã từng là như vậy. Tuổi trẻ của tôi đỗ dài trên Mon, trên
từng con chữ tôi viết. Những buổi tối treo yahoo chờ nick Mon sáng, reply
comment của Mon ở blog. Đủ thứ cả, nhưng tuyệt đối không có facebook.
Thật may vì điều đấy, ít ra mối quan hệ của chúng tối kéo dài thêm được
một thời gian. Lúc ấy Mon 13 tuổi, vậy mà chẳng bao giờ kêu tôi bằng
chị. Mon trông béo, giọng trong, chảnh, học giỏi, tóc đẹp.
Ngoài trời vẫn mưa rù rì
Hết
hè, Mon vào lớp 10. Chắc là sẽ hạnh phúc lắm, đánh dấu sự trưởng thành,
hay là lại đang rầu rĩ khi mình phải mặc áo dài. Bé Vũ nói đúng, tôi cùi
bắp hơn nó nghĩ. “Chị phải mặt dày, phải nói cho Mon hiểu”.
Tôi
thật sự là quá tự ti, quá cùi bắp. Mà có khi tại những lời nói của Mon
làm tôi thành ra vậy. Những con chữ ngắn gọn, đơn giản mà lại chứa đầy
gai nhọn bên trong. Phải nói tôi là một người trong những triệu người dân
kém may mắn nhất. Không bằng cách này, cũng bằng cách khác thì tôi
cũng phải chứng kiến từng người mình yêu thương bỏ mình. Mà có hề gì. Có
chứ. Lớn lắm. Vũ không biết đâu. Mon không biết đâu.
-Chắc phải đổi mật khẩu là “monyeusun” luôn quá.
-Ngày bình yên nhé thiên thần.
-Ngủ ngoan nhé tình yêu.
-Không cần chơi với ai hết. Sun là đủ rồi.
-Cảm ơn Sun đã soi rọi những ngày ẩm mốc đời Mon.
-Chúc mừng sinh nhật Sun yêu.
-Năm mới an lành nhé.
Ôi Mon!
Hơn một lần tôi muốn nói “Hãy để Sun được khóc khi cô đơn,Mon!”
Tôi khép vội trang nhật kí. Ngoài trời vẫn mưa rù rì.
Má
kể rằng: Hồi học cấp hai, sổ liên lạc năm nào cô giáo cũng nhận xét hàng
tháng là mày hòa đồng, chăm chỉ, ngoan. Sao giờ lớn hư vậy con. Thay đổi
nhiều quá.
Má kể rằng: Lúc nhỏ mày chẳng chịu cho ai ẵm ngoài
ba, ăn cơm cũng phải ba đút, miệng thì cứ cười toe, ba ba bô bô. Đến khi
cả 12 tuổi, tối nào nằm coi tivi cũng ngủ quên ở ghế, ba phải bế vào
phòng. Vậy mà vẫn ngủ như chết.Bây giờ ba con ở chung căn nhà mà chẳng
thấy bao giờ ai hỏi hang ai.
Má kể rằng: Năm đó mày học lớp
10, đi học về tự nhiên khóc nấc lên. Hỏi ra mới biết là mày không có
nhiều tiền để cho bà bác bị đói nằm ở rìa đường với đứa con gái cứ khóc
bên cạnh gọi “mẹ, mẹ tỉnh lại đi”. Rồi mày chửi bảo: người ta bị mù hay
gì mà qua đi lại mà chỉ nhìn vào chứ không dừng lại giúp, người gì ác
nhơn dữ. Khoảng một tuần sau đi học về mày lại bắt gặp mẹ con bà bác hồi
bữa nằm ở rìa đường nhưng khúc khác. Mới biết là lừa gạt. Từ đấy chẳng
thấy mày giúp ai nữa.
Ngoài trời vẫn mưa rù rì.
-Tết mà hai cũng không về má nhỉ. Nhớ hai ghê. Mỗi lần hai chở con đi đâu là ai cũng tường bồ bịch.
-Lại khóc, lạy má luôn.
-Ngày nào cũng nấu canh rau đay nhe má. Con ăn hoài không biết ngán.
-Con đi học. Má làm ơn tránh những cãi vã không cần thiết với ba.
-Thôi khuya rồi, ngủ đi.
Mặt
má thoáng buồn. Tôi thấy chạnh lòng. Kể cũng lạ, những đứa trẻ đều khao
khát được lớn lên, để rồi đi, đổ thừa là vì tương lai. Rồi đi miết chẳng
thấy về. Có phải vì vậy mà ngõ trở nên vắng vẻ hơn.
-Dì Chi, dì Chi! Nhớ mua “hữa” về cho con nữa.
Vậy đấy, lại lười đi. Đi đâu cho mệt má hén.
Tháng 12, buồn thê lương.
Gió heo may se lạnh. Mưa lất phất. Tối thì rét.
Mọi
người cứ luôn thèm một mùa đông không-một-mình. Chẳng biết suy nghĩ ấy
được đầu độc từ đâu nữa, nhưng mà lâu lắm rồi, đến độ tôi thấy nó sến ghê
người. Có nhất thiết phải ôm lấy nhau, có nhất thiết tay phải đan chặt
vào nhau. Chẳng phải chỉ cần mặc nhiều áo len. Mang tất. Một bình
trà nóng. Là ấm rồi mà.
“Sờ bàn tay, muốn vuốt ve làn da
Vuốt qua môi, thấy môi mình khô quá…”
Tháng Sáu, mưa cứ rải miết qua ngõ. Vắng hoe.
Dường
như nỗi buồn cũng nhiều hơn. Tôi tự hỏi tim mình có phải làm bằng sắt
hay không mà sao lòng tôi lại nặng đến vậy. Ngồi ở đây, cái góc bình yên
này mà sao cứ nghe mưa rơi đôm đốp trong lòng. Rồi vỡ tan. May mà còn có
thuốc lá.
Có tiếng mưa. Tiếng gió quật mạnh vào cửa sổ. Những
điệu ballad phát ra từ chiếc Mp3. Tiếng thở dài đến thấu trời. Tiếng vỡ
nát bên ngực trái…Mà tuyệt đối chẳng có tiếng người. Thấy cuộc đời mình
sao ảm đạm quá. Muốn bay đến sa mạc để tìm thằng thần đèn. Tôi phải ước.
Tôi ước có người nghe thấy tiếng tôi trên đời. Rồi thôi. Dẫu có buồn.
À!
mà tôi có buồn không nhỉ? Tôi có buồn không khi mà những năm tháng tuổi
trẻ chỉ biết loay hoay với mấy thứ vớ vẩn. Tôi có buồn không khi mà đã
quyết định không nghoảnh đầu lại. Tôi có buồn không khi mà cuộc sống
cứ lặp đi lặp lại. Ăn. Sống. Hít thở. Ung thư não. Rồi chờ ngày chết. Tôi
có buồn không khi mà đã luôn trông chờ rằng một ngày, lúc mà mình đi qua
những ngày mưadai dẳng mùa hạ. Ấy sẽ đứng ở đấy, ngay tại lúc đấy. Rồi
nói:
“Đừng khóc nữa, mình vẫn luôn ở đây”.