Nếu người mình thương đem lòng thương phải người khác, thì
mình sẽ thấy như thế nào?
Mình thấy như thế nào nhỉ?
Bản thân mình thấy cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng không có
buồn.
Chỉ có một lần mà mình nhớ mãi. Hôm biết chuyện, cả ngày mình
vẫn cười cười nói nói rất tỉnh. Khi tối về nhà, ngồi bẹp ở thành giường hút bao
thuốc dở. Lúc hết, tự nhiên ngồi khóc tu tu.
Tự nhiên nhận ra, mình cũng đau.
Nhắm mắt lại. Mở mắt ra. Tất cả vẫn ở đây, cả những lúc khóc
cười.
Dạo ấy mình muốn bỏ nhà đi, để đón xe hơn 200 cây số, vì
muốn gặp người ta, để quanh quẩn bên cạnh. Nhưng mà mình lại không đi. Cái mà
hơn 200 cây số kia chắc chắn không phải lý do rồi.
Vậy là lại trong phòng hết đêm ôm muộn phiền.
Và có thể lắm chỉ, mình chỉ sợ người ta thấy buồn vì chẳng
có ai đến năn nỉ. Tình cảm đôi khi nó củ mì như thế, không còn thương người ta
nhưng thích nhìn người ta vì thương mình đơn phương mà đau khổ.
Mình chọn cách im lặng, được vài ngày thì trở lại bình
thường. Rồi biến mất. Và đơn nhiên cũng bỏ hết mối quan hệ khác. Lâu năm và
không năm.
Rồi từng ngày trưởng thành. Một mình.
Buổi sáng đi học. Buổi chiều đi làm. Buổi đêm về phòng nằm
trèo queo. Buổi đói. Buổi no.
Nhưng thấy ổn hơn khi ở nơi quen thuộc, phải nhìn những
người mà nhất định phải quên. Phải nghe những chuyện chẳng quan tâm mà cuộc đời
vô tình vẫn mang đến cho mình biết. Buồn lắm. Lúc đấy chỉ thấy giả dối còn đẹp đẽ
hơn.
Một mình. Rồi bị rơi vào ung thư não.
Bỏ học. Thất nghiệp. Nằm dài trên gác mỗi ngày. Chỉ hy vọng
ngày mai sẽ tốt hơn. Nhưng không, chỉ thấy tối tăm. Không hiếm những lần lang
thang ở bến xe, đi một lượt chỗ bán vé, xem đi đâu là hay ho nhất, mà không tốn
nhiều tiền. Nơi đầu tiên mà mình đi từ khi tự lập là một vùng ven biển của Phan
Thiết.
Tự nhận ra,
Cuộc sống luôn là những vấp ngã, khi đứng lên được thì mới
thấy vui vẻ trở lại. Mỗi ngày lại học được những thứ rất hay ho mà chẳng ai dạy
cho. Đừng nằm một chỗ quá lâu, dù khi tỉnh dậy sẽ có khó nhọc, sẽ có mất mát.
Nhưng cần phải tỉnh dậy. Cần phải lớn lên và đi tiếp để đến với những gì rực rỡ
hơn.
Cần phải quên đi những người không đáng. Và từ bỏ những tình
cảm mà biết sẽ không thể gắn bó.
Và như thế, mình cũng muốn quên.
Mọi thứ.
Đừng gọi tên mình. Đừng cười với mình. Mình giết thật đấy.
Đéo đùa được đâu.