Mình nhớ có những ngày bản thân thấy cô đơn đến mức cứ như là chẳng còn gì. Mỗi ngày chỉ toàn thấy u ám đầy tổn thương, rất nhiều thứ ti tỉ xảy ra, gom lại chỉ muốn đem ra bán cạnh tranh với bà thím bán bún đậu mắm tôm trước hẻm chỗ trọ lúc còn ở Sài Gòn.
Đến bây giờ, cảm giác ấy thỉnh thoảng vẫn còn vào mỗi buổi sáng thức dậy.
Uầy, mấy giờ rồi nhỉ. Còn hai tiếng nữa để giặt quần áo, dọn bếp, chùi toilet, dắt chó đi ị.
mình nên làm việc nào trước đây, hay là mình đi tắm rồi ngủ tiếp
không biết hôm này có đứa nào nói xấu mình không
mình nên mặc cái gì nhỉ
somi caro hay là áo len rực rỡ.
Không biết gần đây có quán mới nào bán đồ ăn ngon không
hay là mình ăn mì gói để dành tiền mua giầy.
Cái phim ở rap không biết khi nào mới có trên mạng.
Sao cái thằng bảo thích mình chẳng thấy nó xuất hiện nữa
buồn thế
Héo úa cả một mùa thu.