.

Được ngày đẹp trời đem mình lên sân thượng đi phơi nắng.


























.

Nửa đêm đi coi phim bao nguyên rạp :))
Đúng kiểu mình thích :))











.

Đi lông bông như mọi khi chứ không nghĩ là Giáng Sinh.












Thế là bình yên

Buổi chiều nắng mát lạnh ở tầng 5 sân thượng. Có người ngồi cùng và gọi tên.
Chỉ cần thế thôi là hạnh phúc lắm rồi các ông ạ.



















































Tháng 12

Tháng 12 thật sự đã đến, thật sự đã đến. Trần đời mình ghét nhất là tháng 12 cho qua tết. Cho đến khi tất cả mọi người đều quay lại với công việc, trẻ em thì phải đến trường. Lúc đấy mình mới vui vẻ mà bước ra ngoài để tận hưởng mùa xuân của mình.

Mình ghét những ngày cuối năm lắm, chẳng ai làm gì mà cứ rơi nước mắt hoài. Buổi sáng thức dậy thấy lạnh cũng khóc. Buổi trưa nắng chói chang mà gió thốc cho mấy phát vào tóc cũng khóc. Buổi tối đi bộ về mà chẳng muốn bước vào nhà. Buổi đêm xuống cho 17 18 độ cũng khóc sướt mướt.
Cái tháng gì mà buổi nào cũng khóc, khóc cho vỡ cả mặt ra.
Chắc tại tháng 12 đẹp quá.
Tháng 12 đi tới đâu cũng thấy lung linh đủ màu, có khi chỉ là tấm bưu thiếp treo ở ngày chỗ cầm tay cánh cửa ra vào cũng thấy đẹp.

Hồi đó chỉ cô đơn một tí đã đòi lăn ra chết, kiểu nếu như lúc đấy có ai đến cho tựa vai chắc lại thề sẽ thương người đó suốt đời. Mà cuối cùng cũng chẳng có ai đến, mà mình cũng chẳng có chết.
Lớn một tí cũng cô đơn, nhưng chỉ hơi chạnh lòng vào mỗi độ lễ tết.
Lớn một tí nữa, quyết không quen bạn trai. Cô đơn sướng bỏ mẹ.
Luôn thấy lạc lõng và trỗng trải nhưng không phải vì không có bạn trai hay bạn thân. Chỉ nghĩ, nếu may gia đình mình không tan nát. Thì mình là đứa hạnh phúc nhất quả đất. Chỉ cần mỗi ngày trôi qua bình thường, hoặc nếu có gì xảy ra thì chỉ mong dừng ở mức vừa chừng hết hồn. Ngàn lần không mong mất luôn hồn.
Chỉ mong sau một ngày dài, về nhà có sẵn cơm má nấu. Ngoài vườn bố đang chăm cây.

Nhớ hồi còn nhỏ, vào độ tháng 12 hay cùng bố sơn lại cổng, lau bụi trên cửa. Má chở đi mua quần áo mới. Đến gần tết thì ông anh chở đi mua mấy cái lộc, bưu thiếp về treo lên mấy chậu mai bố trồng. Được mấy năm thì lớn mẹ nó, gia đình thì cũng không được như trước.
Đến độ này chỉ thấy buồn, đau lòng quá nhiều.
Kiểu cũng hớn hở lắm nhưng kịp nghĩ lại thì lại cảm giác như bị rơi xuống bùn vậy.

Độ này năm ngoái mình không có ở nhà, mình đi học ở Sài Gòn. Thời tiết thay đổi nó quất cho một chập bệnh hơn tháng, nửa đêm nấu cháo gói mua ngoài siêu thị mà rớt nước mắt. Lúc ở nhà dù gia đình có tan nát ra sao thì má cũng nấu cháo thịt bằm cho ăn cả ngày.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu may mà gia đình mình bình thường một chút thì chắc mình cũng không bất thường. Yên cho mình đi học đi làm. Còn nghĩ đến ước mơ. Kiểu gì mà đi đăng kí clb bóng rổ mà má điện thoại khóc hỏi đang ở đâu, về nhanh lên.
Thế là xong.
À, chưa xong. Tất cả chỉ mới là bắt đầu của tháng 12.
Tất cả chỉ mới là bắt đầu.


Lại là bố

Những ngày lặng lẽ,

Cứ thỉnh thoảng con sẽ bị rơi vào khoảng thời gian khủng hoảng. Mỗi lần sẽ kéo dài khoảng gần 1 năm, con bị như thế từ khi học lớp 11. Con đã cắt hết mọi liên lạc với tất cả các mối quan hệ, có mối quan hệ cũng thân lắm. Chẳng một lời gì, con cứ thế mà mất tăm. Nó đồng nghĩa với việc con đã tự tay đánh mất đi tình cảm của mọi người. Của con.
Thời điểm ấy con hay viết blog, con thèm viết lắm.
Những ngày đẹp trời con muốn leo lên tòa nhà thật cao, hoặc tầng 4 của quán trà không có mái che. Một năm, không ít lần như vậy. Ngước mắt nhìn trời xanh rồi tự hỏi mình là ai, mình có gì, nên đi hay ở, đi thì má chắc phải vất vả lắm, mà ở thì sao sống nổi.

Con về nhà, dọn phòng thật sạch, vứt hết cả những gì chướng mắt. Gấu, sao, hạc, thủy tinh, đại loại là những thứ ti tỉ tì ti, tất cả trừ quần áo và sách. Từ hồi lớp 11 con đã xác định cảm xúc là thế nào. Cô đơn ra làm sao. Cái gì mặc kệ thì phải nhất quyết mặc kệ. Nhất định phải mặc kệ.
Bố biết không, con thành ra như thế không phải vì ai bỏ con hay con bỏ ai dù vẫn rất thích. Mà là vì bố, vì gia đình mình.
Bố có lần nào hỏi con sợ nhất là gì chưa.
Gia đình mình như thế thì không nói nữa làm gì. Con đã rất sợ rồi.
Con sợ, sợ ai tốt với con, quan tâm đến con, trò chuyện đến sáng với con. Sợ ai thích con, sợ tình cảm của con trở nên yếu đuối.
Còn bây giờ, sợ nhất là ai muốn nắm tay.
Không còn cảm thấy tủi thân vì không ai thích nữa.
Con đã trở nên mạnh mẽ, rất mạnh mẽ. Nhưng mà sao con chán cái sự mạnh mẽ ấy quá nhiều.
Con buồn, con đau nhiều lắm. Bố không biết đâu.






.

Đêm nay mình điên vcc :))
không nói nữa
nghe FM ngủ ei.

























.

Có quá nhiều việc để làm, biết khi nào mới béo được.
Ăn nhiều vào Chi ạ.

























.

Thích một mình đi vào rap xem phim. Xung quanh là ai cũng được, chỉ cần không phải là người quen.
Mát lạnh. Tối thui.
Không phải suy nghĩ.































.

Thôi đi
Chi không muốn nghe nữa đâu
trần đời Chi ghét nhất ai dối trá mà dối chưa tới
kiểu chưa há mồm thì đã biết sẽ nói gì.
Ỉa vào :))













.

Trần đời ghét nhất từ tháng 12 đến tết.

































.

Mình rất thích, rất thích người đó. Mà người đó nhất quyết, nhất quyết không thích mình :))
Buồn vcđ :))

Chấp nhận

Hẳn là trong cuộc đời không ít lần con bị hiểu lầm mà không biết phải giải thích ra sao và bắt đầu như thế nào. Cách con làm lúc ấy có lẽ duy nhất là im lặng.

Ừ,chả sao cả.

Cứ để họ nghĩ như thế, vì họ muốn nghĩ như thế. Thay vì mệt mỏi với những bận lòng không được lắng nghe, con nên quan tâm những người xung quanh con, không hiểu lầm con và rất yêu thương con.
Bà ngoại đã già, thỉnh thoảng còn không nhận ra con là ai.

Con nên biết chấp nhận và học cách chấp nhận. Chấp nhận rằng sống là phải có được mất, có gặp gỡ có chia ly. Và yêu thương thì phải có lãng quên.

Con còn trẻ, cuộc đời con còn rất dài. Người thì chẳng bao giờ hết.
Và tâm đôi khi nên tĩnh lặng.

Cứ vui mà sống.







Đáng sống

Đôi lúc giật mình gữa nơi mà mình sống, nhìn những người mà mỗi ngày vẫn nói cười với nhau thấy xa lạ ghê gớm.
Và chưa kể là còn rất...chóng mặt nữa.
Là thế nào mà mình càng ngày càng đáng yêu còn bọn nó thay đổi đến đáng sợ.
Toàn dú zlà zdú.
Vậy nên mỗi ngày chỉ muốn đón xe ôm chui vào rap xem phim kinh dị cho bớt sầu đời.
90 phút yên ả nhất cuộc đời.















Khổ tâm lắm :(


Mình nhớ có những ngày bản thân thấy cô đơn đến mức cứ như là chẳng còn gì. Mỗi ngày chỉ toàn thấy u ám đầy tổn thương, rất nhiều thứ ti tỉ xảy ra, gom lại chỉ muốn đem ra bán cạnh tranh với bà thím bán bún đậu mắm tôm trước hẻm chỗ trọ lúc còn ở Sài Gòn.

Đến bây giờ, cảm giác ấy thỉnh thoảng vẫn còn vào mỗi buổi sáng thức dậy.

Uầy, mấy giờ rồi nhỉ. Còn hai tiếng nữa để giặt quần áo, dọn bếp, chùi toilet, dắt chó đi ị.
mình nên làm việc nào trước đây, hay là mình đi tắm rồi ngủ tiếp
không biết hôm này có đứa nào nói xấu mình không
mình nên mặc cái gì nhỉ
somi caro hay là áo len rực rỡ.
Không biết gần đây có quán mới nào bán đồ ăn ngon không
hay là mình ăn mì gói để dành tiền mua giầy.
Cái phim ở rap không biết khi nào mới có trên mạng.
Sao cái thằng bảo thích mình chẳng thấy nó xuất hiện nữa
buồn thế

Héo úa cả một mùa thu.







Ahahaha

Nếu một người bước đến và muốn bạn phải thay đổi.
Hãy hết sức mặc kệ nó :))































Ứa

Hôm trung thu, lại tự nhắc bản thân “đã ba năm rồi Chi à!”
Ba năm. Mày đã làm được những gì. Mày đã sống như nào mà sao vẫn chưa chết.

Được cũng nhiều, mà mất cũng rất nhiều.

Trong những mất mát, có những mối quan hệ gắn bó như ruột thịt nhưng lại chẳng thể cứu vãn. Mà cái làm mình đau lòng nhất là vẫn không thể tìm được lí do hẳn hoi cho cái đổ vỡ ấy.
Mình buồn, mình đau lắm. Mình cười nhưng mình thấy tan nát lắm.
Đêm mất ngủ. Mình vẫn luôn suy nghĩ, có phải là do mình không đủ tốt. Mà nếu không phải, vậy thì là cái đéo gì.
Có lần muốn hỏi người. Nếu Chi không tìm, vậy người có tìm Chi không?
Tự nghĩ thầm thôi mà cười ngây dại muốn ứa nước mắt.

Mất mát đấy mình không hay nghĩ đến, nhưng cứ ấp ủ buồn hoài buồn mãi.

Vào thời điểm đấy của cuộc đời. Mình luôn bị rơi vào trầm cảm, tự kỉ với tất cả đổ vỡ. 
Rồi trưởng thành.
Nhận ra khi trưởng thành cũng chẳng hay ho như vẫn mơ. Chỉ là con người nhạt nhẽo hơn xưa. Với ai hay chuyện gì cũng chẳng còn nhiệt huyết như xưa.
Gì cũng được.
Tất cả mọi người chẳng còn liên quan gì nữa cả. Tất cả mọi người đều biến mất.

Khi trưởng thành, chỉ muốn vứt hết tất cả. Rồi đi đâu thì đi.

Rồi quên mẹ luôn cái thế giới điên cuồng này.






.

Có những chuyện 
dù biết sẽ làm người khác phải bận lòng 
nhưng lại không thể ngăn được bản thân. 
Mình muốn được đi. 
Muốn học được nhiều thứ. 
Không phải là ước mơ, cũng chẳng là đam mê. 
Chỉ vì thích thôi.






























Mỗi ngày, mỗi ngày

Dạo này mình bận rất nhiều, loay hoay đủ chỗ đủ việc từ sáng đến tận gần 1h khuya. Nên mình cũng đã rất quen với việc ngủ trễ. Mình đã nghĩ. Khi quyết định chọn lựa cuộc sống và cách sống như bây giờ thì phải hài lòng với nó, phải cố gắng vì nó đến chết, phải có trách nhiệm với nó. Mệt mỏi một tí cũng không sao cả.
Một ngày của mình luôn bắt đầu từ 1h khuya khi xong tất cả công việc. Mình có thể thoải mái ăn tô mì và uống caffe. Mình uống caffe không phải vì muốn thức khuya, mà chỉ vì thích cái mùi sánh đậm của loại caffe mình uống.
Mình thức khuya cũng không phải vì lên mạng nói chuyện dông dài với ai cả, mình đã chẳng muốn nói chuyện với ai. Mình nhìn ai cũng thấy chướng mắt cả. Mình bảo rồi. Nếu muốn gắn bó thì phải cần nhau. Khi không có nhau thì vẫn phải cần nhau.
Vậy mình đã bắt đầu cuộc sống từ 1h khuya là những gì?
Xem sex?
No no.
Mình, mình bắt đầu đối diện với cái máy tính. Và gõ phím lạch bạch.
Mình viết,
Mình viết những câu chuyện của mình ngày hôm nay, hôm qua, hoặc là từ năm 2008. Trên Blog, Facebook chế độ riêng tư. Hoặc nhất ký trên điện thoại. Bằng cách này hay cách khác. Mình rất muốn viết. Mình thèm viết.
Mỗi câu chuyện mình viết hình như chẳng bao giờ được nghiêm túc, dù cái thời điểm mà mình đối mặt với nó mình đã đau muốn xé lòng.
Nhưng,
Lúc đó mình mới thực sự cảm nhận được sự trải nghiệm, sự thấu hiểu.
Nhưng
Có lúc mình lại muốn hờn cả thế giới, hà cớ gì mà đày đọa mình chả ra cái gì. 
Mình, mình đã cố gắng rất nhiều. Gấp tỷ lần chúng nó. Mà sao vẫn không được như chúng nó. Hà cớ gì mà những đứa ngu dốt lại có công việc tốt đẹp như vậy. Công ty của bố má nó hay là thế đéo nào.
What the?
What the?

Đến khi mọi chuyện qua đi, khi mà mình đã quen và quên. Mình đã biết khi mà mình không thể thay đồi được gì ở thế giới thì nhất định cũng phải cho mình cái quyền sống khác đi. Mình cũng chẳng hại gì ai cả. Mình chỉ là đang cứu lấy mình thôi.

Thế nhé.






Đuối

Là những ngày dài mệt mỏi
hệt cái hình tròn
không có lối thoát
không biết bắt đầu từ đâu
từ bỏ cái gì
giữ lại cái gì.
Là những ngày dài thấy buồn quá
buồn rất nhiều
trái tim cũng muốn vỡ tung
mà vẫn phải cười toe đi làm
đế kiếm tiền
mua bánh trung thu
cho ngoại
cho bố
cho má
mua quần áo mới cho Bu
mua giày vì đam mê
lại còn cục nợ ngân hàng tiền học đại học.
Rồi ăn mì gói thay cơm gà để dành tiền đi xuyên Việt.

Ối trời ơi.












.











































It's 2:15 in the morning and i'm still thinking about you.

Nhớ


Đêm khuya ngủ một mình, điều sợ hãi nhất là bị mất ngủ. Tôi còn nhớ rất rỡ những ngày tháng sợ hãi như vậy. Sợ ma, sợ tất cả những chuyện cũ ùa về một lúc. Cảm giác trốn kín trong mền giữa đêm mùa hè ở thành phố như là sa mạc vậy. Trong mền nóng nực nhưng lại chết đuối từ từ với những chuyện cũ. Vui và không vui. Đến sáng dậy thấy mình như là nổi lềnh bềnh đầy bùn và bèo. Nhưng chẳng chết. Tôi nghe thấy nhịp thở mình phát ra đầy cô độc.
Rồi tôi bắt đầu phát hiện ra mình mất đi khả năng giao tiếp. Sinh viên chuyên Anh nhưng lại không thể giao tiếp.
Cứt thật.
Tôi không thể hòa đồng, luôn tỏ ra xa cách. Đối diện với bất kỳ ai, cũng không có gì để nói. Tôi rất chán.
Thỉnh thoảng đụng phải chuyện gì ấm ức, cũng bỏ luôn thay vì đứng lên đạp cho mấy cái.
Cũng chưa từng giải thích.
Níu kéo.
Cũng chưa từng kể lể.
Tôi chỉ có thể viết. Và nhớ bạn.










Sunflower


Cô gái đang làm việc dưới cánh đồng thì vô tình nhìn thấy Thần Mặt Trời cưỡi xe ngựa bay ngang qua. Cô đem lòng yêu ông từ đó. Thế là hằng ngày, cô đều đi ra cánh đồng, hướng mặt về phía trời cao để mong được gặp vị thần. Nhưng ông không hề hay biết đến sự tồn tại của cô gái trên cõi đời. Cô vẫn đợi và yêu ông. Mỗi ngày mỗi ngày, cho đến khi cô chết đi, biến thành những cây hoa hướng dương, luôn luôn hướng về phía mặt trời...















.
















"Bố biết không, có những nhung nhớ cùng với sự tan biến đó cũng dần trở nên trống trơn. Như thể sự vĩnh hằng. Nếu thứ gì đó có thể đạt được sự vĩnh hằng thì đó chỉ là tan biến mà thôi."




















.













Có lúc mình chẳng muốn gặp cậu đến hết đời. Có lúc mình lại muốn đón xe đến thành phố của cậu, muốn cậu trả lời tất cả các câu hỏi của mình. Hoặc là chẳng muốn hỏi gì.
Chỉ nhìn cậu,
Nhân lúc câu không để ý thì hôn cho cậu nhọn mỏ rồi chạy biệt tích. Để cho cậu đi khắp nơi tìm mình.
















Mỗi ngày

















"Tô ơi, cậu có biết nỗi cô độc của riêng một người như thế nào không? Có nghĩa là tất cả mọi người xung quanh đều không có liên quan gì tới cậu cả. Tất cả mọi người đều biến mất."


















Mỗi ngày

"Tôi là người thích hưởng th vt cht. Tôi công nhn. Tôi luôn mơ ti mt ngày có th trn tránh hết tt c gương mt ca nhng người xa l, không cn nhìn ngó h nhit tình hay lnh lùng, vui sướng hay phn n. Ch vì tôi không quan tâm. Tôi ch mun có mt không gian cho riêng mình, được nghe đi nghe li loi nhc Ireland, đọc truyn Kinh Thánh, xem gương mt gian trá nhưng cũng rt ngây thơ ca Châu Tinh Trì. Hoc nm trên giường ngm vt nng nhy múa trên tm rèm ca s.
Thế gii ca tôi tĩnh mch không li, không dung np bt k ai."









Lại nẫu đời

Mình không biết các cô gái khác họ chọn cách thế nào để nở bông cho cuộc đời của mình. Riêng mình, cứ chỉ muốn là cây xương rồng không hoa. Đầy gai. Nhưng mà hiền lành.
Ai thương thì chịu đau mà ôm lấy, chứ nếu nhổ bỏ gai đi. Mình chẳng thích đâu. Mình hờn lắm đấy.

Mình chưa bao giờ lấy lý do vì còn trẻ nên được phép phạm phải sai lầm. Mình sống rất tốt, đúng với lương tâm của mình. Mình chỉ không cười nhiều, hơi lạnh lẽo. Không phải tính mình thế đâu, mà mình muốn như vậy. Chứ cười nhiều hay không lạnh lẽo thì có khó khăn gì.
Những thứ mình muốn hay là cả ước mơ của mình xưa nay chẳng có cái nào to oành cả. Vậy nên mình luôn thấy, chỉ cần mình cố gắng là được.

Có đứa em bạn sắp vào đại học, nó hỏi “chị đã sống cuộc sống đại học như nào, Chi?”.
Hmmm
“Thì chị thời gian đầu chỉ học và học, sau này ổn định chị đi làm thêm. Nói chung là cũng ổn. Em lo học hành cho giỏi đi, đi làm tính sau. Làm thì khi nào mà chả được.”

Mình có kể rồi, mình chăm chỉ ghê lắm. Lên lớp đủ bữa và chép bài chăm chỉ thay vì lấy điện thoại chụp lại  như bọn trong lớp. Mấy đứa ngồi gần thì tan học cứ mượn vở mình suốt đấy. Đứa thì mượn về chép, đứa thì mượn về photo để làm tài liệu thi. Nhiều khi thấy bối rối vì không biết là nên cho ai mượn trước, chẳng sợ gì nhưng cũng không thích bị người khác ghét.

À mà chưa kể chuyện mình bị chó điên. Đi học mình ghét nhất là giờ giải lao, mình rất ít khi xuống đi ăn. Nên hay gục xuống bàn nghe nhạc, lơ mơ ngủ. Rồi lơ mơ dậy, nhìn quanh lớp. Bọn nó đi ăn vẫn chưa lên, giáo viên vẫn chưa vào lớp. Vậy là gom sách vở, vác ba lô đi về. Bỏ học.

Rồi sau này chán học thật, cuộc sống cũng ổn định. Mình xin làm ở Coffe Highlands. Chạy bàn. Làm full time, từ 3h chiều đến 11h khuya. Bữa học hai ca thì nghỉ học, làm thì vẫn đi. Cũng chẳng ham hố gì đồng tiền cuối tháng lãnh lương mà đi làm như điên. Mà là vì đi làm không có giờ nghỉ giải lao dài như khi đi học. Lý do chỉ thế thôi. Lúc nào cũng đơn giản cả.

Mình lại nẫu đời, dài dòng nữa rồi. Chán thế.

Cái vòng tròn lẩn quẩn hằng ngày, mình sẽ thoát ra được. Rồi tìm một người để yêu.
Mình thì không thích kiểu tình yêu nóng bỏng hay hy sinh đến chết gì cả. Mình chỉ thích kiểu tình yêu mà mỗi ngày khi mình ngủ nướng đến giữa trưa. Người đó bế mình ra khỏi giường và nói: “Anh đã nấu gà rán, gà xào cay, gà viên, thịt heo chua ngọt, thịt kho trứng, soup cua, bá quan nướng, bao tử hầm tiêu, bánh nướng kẹp phô mai, hoành thánh hấp, mì xào thập cẩm, bò xào ướp tỏi, cá nấu măng, trà đào với cả bánh cookie đủ màu nữa. Chi, em dậy ăn nào.”

Mình là một cô gái, nên ước mơ về tình yêu cũng chả nhiều. Chỉ thế thôi, mình sẽ yêu từ sâu thẳm con tim.

Thế là xong.


























Có những ngày

Có những ngày chỉ muốn trở về quê
Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ: Con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?
.
Có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi
Không bồ bịch yêu đương,
Hình trong ví xé đôi, nhẫn thề quăng xuống bể
Chỉ có ước mơ đã lỡ vẽ cùng nhau đã lỡ khắc sâu
Giờ có bôi có xóa cũng không ăn thua, chỉ tổ làm đau
Nên có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi
Mà trên đường đi khỏi xứ cũng ngoái đầu coi có ai rượt theo nói một câu thôi
Đừng đi mà!
Đừng đi!
(Chỉ đơn giản là đừng đi, còn ai đó đã cạn lời, giờ chẳng còn biết nói với ai thêm điều gì)
.
Có những ngày chỉ muốn lao xuống vực sâu
Muốn đi vào rừng
Muốn nuốt mặt trời cho thủng bụng
Muốn đạp con trăng non cho rách chân chảy máu,
Muốn len lỏi vào bụi sao cho toác mặt sứt đầu
Muốn mình đau thật là đau
(Chứng này gọi là tâm thần tự hoại)
.
Có những ngày ôi có những ngày
Không đủ can đảm để mà say
Sợ mình say không tới,
Chỉ ói ra mật xanh mật vàng chứ không ói ra lời cần nói
Không đủ can đảm để mà khóc
Cứ ròng ròng nước mắt cứ nghẹn ngào cơn nấc
Mà cười khan: mình vui mà, mình say.
.
Em ơi tàng me chiều nay xanh như thằng art dở hơi nào làm photoshop quá tay
Em giấu bình mực tuổi trẻ say sưa của chúng ta ở đâu giữa biển đời náo động
Tôi làm sao họa một tiếng ve bay?

-Nguyễn Thiên Ngân-


Bỏ xứ :))


Mình luôn nghĩ, mình vẫn là thích hợp với kiểu không gian trên xe đò đường dài,
xe bus.
Hoặc là ở một thành phố đông kịt nhưng không ai liên quan đến ai. Cũng phải vất vả lắm. Lủi thủi nhưng chẳng buồn.
Chẳng phải nhìn mặt ai quen mỗi ngày.
Giao tiếp là hành động cực kì khó khăn, xã giao thôi cũng không được. Người nào thương thì bảo là do hiền lành, ít nói.
Đứa nào ác nhân thì bảo là chảnh chó.

Mình luôn nghĩ, dù đang êm đềm nhưng mình vẫn muốn đi xa
một sự chạy trốn ngọt ngào.
Chỉ cần ngồi lên chuyến xe này,
là lại có cuộc sống mới bày ra.

Trên chuyến xe,
không một ai chạm vào mình, vậy nên không cần phải đề phòng. Không một ai biết mình là gái hay là bê đê, trái tim tan nát thế nào, đã làm điều gì xấu hổ chưa.
Mình chỉ là của riêng mình thôi,
thế giới này thì chia ra làm đôi. Mình một nửa. Bọn người ngoài kia một nửa.
Việc của mình là nhắm hờ mắt nhai kẹo và nghe nhạc.
Chỉ thế thôi, mà lướt qua cả bao nhiêu con đường.
















Chuyện cho những ngày tối tăm

Cái hình tròn.

Có 1 cái hình tròn bị mẻ

Nó thấy những hình tròn khác đều hoàn hảo. 
Nó thì không. Nó buồn, quyết định lên đường đi tìm mảnh ghép bị mất đi của nó.

Vì bị mẻ nên nó không lăn nhanh được

Nó lăn 1 cách chậm rãi

Nó băng qua cánh rừng

Nó thấy những con suối

Bụi hoa ven đường

Cỏ xanh

Những quả trứng chim làm tổ

Hay các loại côn trùng

Sau 1 đoạn đường dài tìm kiếm

Nó cuối cùng tìm được mảnh ghép bị mất của mình

Nó lắp vào

Hoàn hảo

Nó quay trở về

Hình tròn hoàn hảo

Nó lăn

Lăn và lăn

Nó không còn  thấy hoa hay suối

Chỉ có cát và bụi vì lăn quá nhanh

Bài học là gì

Không phải cứ hoàn hảo và giống người ta là tốt

Những người ngoài kia

Họ đang điên cuồng chạy đua với cuộc sống của họ

Và tự quyết định

Là hình tròn bị mẻ

Hay hoàn hảo.



























Tâm tư đôi lời

Nếu người mình thương đem lòng thương phải người khác, thì mình sẽ thấy như thế nào?

Mình thấy như thế nào nhỉ?

Bản thân mình thấy cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng không có buồn.
Chỉ có một lần mà mình nhớ mãi. Hôm biết chuyện, cả ngày mình vẫn cười cười nói nói rất tỉnh. Khi tối về nhà, ngồi bẹp ở thành giường hút bao thuốc dở. Lúc hết, tự nhiên ngồi khóc tu tu.
Tự nhiên nhận ra, mình cũng đau.
Nhắm mắt lại. Mở mắt ra. Tất cả vẫn ở đây, cả những lúc khóc cười.

Dạo ấy mình muốn bỏ nhà đi, để đón xe hơn 200 cây số, vì muốn gặp người ta, để quanh quẩn bên cạnh. Nhưng mà mình lại không đi. Cái mà hơn 200 cây số kia chắc chắn không phải lý do rồi.
Vậy là lại trong phòng hết đêm ôm muộn phiền.
Và có thể lắm chỉ, mình chỉ sợ người ta thấy buồn vì chẳng có ai đến năn nỉ. Tình cảm đôi khi nó củ mì như thế, không còn thương người ta nhưng thích nhìn người ta vì thương mình đơn phương mà đau khổ.

Mình chọn cách im lặng, được vài ngày thì trở lại bình thường. Rồi biến mất. Và đơn nhiên cũng bỏ hết mối quan hệ khác. Lâu năm và không năm.

Rồi từng ngày trưởng thành. Một mình.
Buổi sáng đi học. Buổi chiều đi làm. Buổi đêm về phòng nằm trèo queo. Buổi đói. Buổi no.
Nhưng thấy ổn hơn khi ở nơi quen thuộc, phải nhìn những người mà nhất định phải quên. Phải nghe những chuyện chẳng quan tâm mà cuộc đời vô tình vẫn mang đến cho mình biết. Buồn lắm. Lúc đấy chỉ thấy giả dối còn đẹp đẽ hơn.

Một mình. Rồi bị rơi vào ung thư não.
Bỏ học. Thất nghiệp. Nằm dài trên gác mỗi ngày. Chỉ hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn. Nhưng không, chỉ thấy tối tăm. Không hiếm những lần lang thang ở bến xe, đi một lượt chỗ bán vé, xem đi đâu là hay ho nhất, mà không tốn nhiều tiền. Nơi đầu tiên mà mình đi từ khi tự lập là một vùng ven biển của Phan Thiết.

Tự nhận ra,
Cuộc sống luôn là những vấp ngã, khi đứng lên được thì mới thấy vui vẻ trở lại. Mỗi ngày lại học được những thứ rất hay ho mà chẳng ai dạy cho. Đừng nằm một chỗ quá lâu, dù khi tỉnh dậy sẽ có khó nhọc, sẽ có mất mát. Nhưng cần phải tỉnh dậy. Cần phải lớn lên và đi tiếp để đến với những gì rực rỡ hơn.

Cần phải quên đi những người không đáng. Và từ bỏ những tình cảm mà biết sẽ không thể gắn bó.

Và như thế, mình cũng muốn quên.
Mọi thứ.
Đừng gọi tên mình. Đừng cười với mình. Mình giết thật đấy.

Đéo đùa được đâu.































Khu vườn của bố

Khu vườn của bố,
trưa nay mình có việc ra ngoài, bị mắc mưa. Nên lúc về mình ghé qua cái vòi nước ở vườn hoa của bố rửa chân trước khi vào nhà. Lúc đứng lên chẳng may đầu bị đập vào mấy cái chậu hoa bố treo, mình rất bực, định là ngước lên lấy tay quơ cho rớt luôn. Tính mình rất điên, cái này người thân trong nhà đều biết cả.
Khi ngước lên, tay vừa kịp chạm vào chậu hoa thì mình thấy cảm thấy vô cùng hoang mang. Vì cái chậu mình đập phải không phải là hoa lan của bố, mà là hai chậu hoa mười giờ.
Nửa tháng trước có ông anh đi làm về cho mình một nắm hoa mười giờ bảo trồng trước cổng cho đẹp. Mình ừ cho qua rồi giục vào gốc cây mai trong vườn của bố. Định là hôm nào rảnh không có gì làm thì trồng cho có màu. Mà đến giờ quên biệt luôn.
Mà nói thật, mình cũng chẳng thiết tha gì hoa mười giờ. Mình chẳng thích hoa gì cả. Đẹp thì nhìn qua rồi thôi. Từ nhỏ đã vậy
Mà lúc thấy hai chậu mười giờ treo trên khung sắt. Mình muốn rớt nước mắt.

Mình chỉ muốn nói cái gì đó đại loại là,
ngoài vườn hoa của bố đã nở, nên chuyện gì cũng để bên lề.
Hê hê.


















Thích thích thích
















































Mình chỉ muốn làm mặt trời thôi
vui vẻ thì quanh quẩn sưởi ấm cậu 
không vui thì phơi nắng chết cậu
mình chỉ là một cô gái
ước mơ cũng chẳng nhiều
hahaha

Mình, mình thích cậu lắm!

Bố

Nó với bố tính cách chẳng mấy khác nhau nhưng lại rất hiếm những lần nói chuyện với nhau được quá vài câu.
Tự nó biết bố hiểu nó nghĩ gì, muốn gì. Nhưng bố chẳng ủng hộ nó. Vì nó luôn là đứa với những suy nghĩ chẳng giống ai. Thỉnh thoảng lại chẳng nói ai trước câu gì, cứ xách mông đi rồi mới gọi điện về báo. Rồi khóa máy. Mà đi đâu đấy cũng xa lắm. Chẳng về nhà ngủ.
Bố lúc đấy chỉ thầm ước biết được đứa bạn nào của nó để hỏi xem nó đang ở đâu. Mà chẳng may nó lại không có bạn.
Nó biết ở nhà bố sẽ rất buồn lòng. Nhưng vẫn sẽ luôn ra dáng người đàn ông vĩ đại nhất thế giới.
Cho nó đi luôn đi. Chết đâu thì chết.

Đôi khi nó không hiểu nổi chính bản thân nó. Sao mà nói chuyện với bố lại khó đến thế. Nó biết bố cũng rất buồn lòng khi không thể khuyên bảo đứa con gái duy nhất của bố.

Nó biết bố buồn lòng vì nó nhiều lắm.
Nhưng đến bây giờ, nó cũng chẳng thể ngăn được mình.

Vẫn làm bố buồn lòng.







Yêu má :*

Má à,
Đêm trời lại mưa. Con lại đang ngồi đây. Mình con. Với những vẩn vơ.
Chiều nay con lại chẳng may tức giận.
Nhớ má luôn dạy con phải biết cân nhắc trước những việc mà con sắp làm. Nếu mà cảm thấy quá uất ức hay tức giận thì con hãy im lặng bỏ đi. Đợi khi nào con bình tĩnh lại thì hãy đối mặt.
Xin lỗi má, con gái thiệt là hư. Bởi có những chuyện chẳng nhịn được, lại phải đứng dậy đập bàn kiểu quyết liệt lắm. Cứ chỉ sợ khi bình tĩnh lại thì quên thôi.

Những hiểu biết của con thì lại nhỏ bé vô cùng so với cuộc sống quá vĩ đại này. Vậy là con bắt đầu bằng việc đặt mình vào người khác. Để cố hiểu và thông cảm.
Con nhận ra, cuộc đời chẳng ưu ái con.
Con buồn, con đau lắm.
Nhưng vài ngày rồi lại quên.
Bởi con cần phải bỏ qua, để tiếp tục với những rực rỡ hơn.

Nhớ hồi con kể cho má về cuộc sống xa nhà qua điện thoại. Má cứ trước sau bảo, đừng quá tin tưởng ai khi con không có gia đình bên cạnh.
Hãy lựa chọn cho mình một người tốt.
Mà con nào thèm chơi với đứa nào đâu. Nhưng lại luôn tự tin rằng là mình đang hạnh phúc.
Lại còn xinh đẹp.

Chi đi ngủ đây.
Chi yêu má.
Hihihaha









Tâm sự của đứa đéo có người yêu

Tình yêu là những lựa chọn, và cũng luôn đòi hỏi phải có thật nhiều can đảm. Can đảm để yêu, can đảm để chia tay.
Mình từng bỏ thi học kỳ để bên người mình yêu hết buổi. Mình chẳng muốn nghĩ đến điểm số, thứ hạng. Mình chỉ biết. Người mình yêu đang đau khổ quá nhiều và cần mình.
Rồi mình từng can đảm để buông bỏ người mình yêu.
Trai, gái hay bê đê gì cũng được.
Mình chỉ biết, tình yêu là như thế thôi. Là sự đồng điệu giữa hai người. Hết yêu thì lại trả anh về địa phương của anh.

Và cuộc sống đã đền bù cho mình thật xứng đáng

Đến giờ, mình vẫn ế

Buồn quá nhiều. Đau khổ quá nhiều.

Ngày mai, mình sẽ lại đi chạy bàn. Dành tiền để bơm zdú thật to.









Đừng là em của ngày hôm qua. Ố ô ố ồ ♫











































































.


















































































I wish I had a someone who would observe me silently, who would capture all my habits and quirks, and still love me. Someone that would get lost in how my fine features define my face, while smiling or crying, and still love me.



.

































Chi
(danh từ)
là một người để ôm
để thơm
và để hạnh phúc
thế thôi.

Hê hê