Nhớ


Đêm khuya ngủ một mình, điều sợ hãi nhất là bị mất ngủ. Tôi còn nhớ rất rỡ những ngày tháng sợ hãi như vậy. Sợ ma, sợ tất cả những chuyện cũ ùa về một lúc. Cảm giác trốn kín trong mền giữa đêm mùa hè ở thành phố như là sa mạc vậy. Trong mền nóng nực nhưng lại chết đuối từ từ với những chuyện cũ. Vui và không vui. Đến sáng dậy thấy mình như là nổi lềnh bềnh đầy bùn và bèo. Nhưng chẳng chết. Tôi nghe thấy nhịp thở mình phát ra đầy cô độc.
Rồi tôi bắt đầu phát hiện ra mình mất đi khả năng giao tiếp. Sinh viên chuyên Anh nhưng lại không thể giao tiếp.
Cứt thật.
Tôi không thể hòa đồng, luôn tỏ ra xa cách. Đối diện với bất kỳ ai, cũng không có gì để nói. Tôi rất chán.
Thỉnh thoảng đụng phải chuyện gì ấm ức, cũng bỏ luôn thay vì đứng lên đạp cho mấy cái.
Cũng chưa từng giải thích.
Níu kéo.
Cũng chưa từng kể lể.
Tôi chỉ có thể viết. Và nhớ bạn.










1 comment:

  1. Mày không cần trò chuyện với tao. Nhưng mày hãy thử coi phim " Điều kỳ diệu trong phòng giam số 7". Hi vọng nó cho mày một cảm xúc nào đó. Vậy nhé !

    ReplyDelete