Nhớ

M từng nói với mình thế này "Khi mệt mỏi nhất thì cứ sms cho M". Nhưng mình đã không sms, không phải vì không nhớ, mà vì cuộc đời đã là như thế. Có những người mình rất thương, rất nhớ nhưng chỉ có thể nhớ rồi để trong lòng.
Nhớ thì buồn.
Mà quên sao đành.
Đó là cảm giác tồi tệ mà mình không muốn lặp lại với một người nào khác nữa. Cứ gần nhau rồi lại xa nhau, rồi lại mong một ngày gần như thế nữa. Mà ai biết được, khi nào mới lại gần.
Tụi mình đã bỏ qua rất nhiều dịp quan trong của nhau.
Cứ như vậy.
Đã hai năm.
Những chuyện của tụi mình mà người kia chả được biết.
Buồn nhỉ.
M ơi,
Chi chỉ muốn nói. Dạo này Chi lớn lắm rồi, dễ thương hơn trước. Chả còn thấy cô đơn nữa. Chi học cũng giỏi hơn.
M ơi,
Hiện tại là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất mùa thu. 
Trời mát lạnh. 
Nên Chi nhớ M nhiều lắm.















Yên

Về sau, nhận ra hạnh phúc nhất là có thể cười nói vui vẻ thật sự sau một khoảng thời gian đánh mất.
Là khoảnh khắc mà mọi thứ tự bật ra. Tự nhiên nhất.