Chút lời -1-

Má à,
rằng dạo này con đã lớn.
Con đã biết mua đồ ăn hợp vệ sinh để dành ở trong siêu thị. Biết mua cam về uống để có Vittamin C. Biết kết thúc khi trái tim con kiệt sức.
Rằng dạo này con chẳng còn khóc khi nhớ Mon.
Đêm đêm con không còn lên facebook theo dõi mọi người như trước nữa. Con thấy cứ phải lén lút như vậy nó mới biến thái, rờn rợn làm sao. Rằng còn phải đối mặt hoặc là mặc kệ. Vậy là con mặc kệ.
Ở đây, con sống cuộc đời của con. Con học, cố học. Nhưng mà đôi lúc con cũng phải "bất lực" lắm, vì trong đầu con thật tình không thể tập trung được, cứ ám ảnh chuyện cũ hoài. Về đến chỗ ở cũng chẳng muốn bước vào, sao khác cái ngõ khác nhà mình quá. Bước vào đến con chó cũng không có để mừng khi chủ về.
Rằng con chỉ mong có ngày mình thôi khóc nữa.
Con vẫn chưa có bạn, nhưng mà con ổn.
Vậy nên má đừng lo cho con.
Má héng!

Thương

Thời gian thay đổi, nhưng mà tụi mình đâu có đổi thay. Dù không hỏi, nhưng phải tin chắc là như vậy. Tri kỉ là như vậy.
Rồi tụi mình sẽ lớn, đi đây đó, gặp gỡ. Nhưng mà tụi mình sẽ không quên nhau, sẽ không vì người kia bỏ đi mà lại hạnh phúc.
Rồi sẽ có một buổi chiều, tụi mình gặp nhau. Hứa. Để thấy tụi mình chưa bao giờ là xa cách cả. Thời gian dù có dài nhưng tụi mình đâu có thiết tha gì nghĩ đến mà chỉ biết ngồi ở một nơi buồn chán.
Tụi mình vẫn phải sống tốt, sống có trách nhiệm, sẽ học giỏi hơn dù người kia không bên cạnh để chúc thi tốt. Buổi đêm tụi mình vẫn sẽ ngủ ngon như những buổi đêm ngủ ngon nhất cuộc đời. Buổi sáng tụi mình vẫn sẽ cảm thấy được bình yên là không màu mè. Như này này.
“Oh, người kia chắc cũng đang nhớ mình như mình đang nhớ.”

Mong là vậy…mong là vậy.

19-9-2014


Ngày con bé xíu

Ngày con bé xíu, con vẫn luôn vỗ ngực bảo sau này lớn lên con sẽ thế này thế nọ, nghe quyền lực lắm. Con vẫn luôn chăm học, nghiền phim gì thì nghiền nhưng cứ tối là ngồi vào bàn học. Bố vẫn luôn giúp con giải mấy bài toán khó cô cho về nhà làm. Nhưng khi mang lên lớp cô giải thì chỉ có kết quả là giống nhau, còn cách giải thì cách bố chỉ con chẳng giống ai trong lớp cả. Ừ thì tại thời của bố với thời con sách giáo khoa nó tái bản đi lại mấy triệu triệu lần rồi. Mà kệ chứ. Bố là người đàn ông số một thế giới.
Con lớn, con mặc kệ thiên hạ vật lộn nhau để tỏa sáng. Thế giới luôn thay đổi, vậy thì bàn chuyện tương lai làm gì.

Ngày con bé xíu, bố đèo con ngồi trước chiếc cup 81, má ngồi sau về thăm ngoại. Đoạn đường đến nhà ngoại có đi ngang qua một cái đình, mà đến khi 18 tuổi con mới biết là cái đình. Bên ngoài cổng đình có để hai bức tượng con rồng, mỗi lần đi ngang con luôn chỉ tay vào bảo bố “sau này bố mua về cho con với anh Tô mỗi người một con nha”.
- Học giỏi đi bố mua cho.
Cuối năm con vẫn là học sinh giỏi, thầy cô thương con, chọn con vào đội diễn văn nghệ khi có dịp. Khi đi về ngoại, đến đoạn đình con vẫn luôn chỉ tay rồi bảo bố. Bố vẫn ừ. Con cười suốt. Về nhà lại quên. Cả chục năm rồi, vậy mà bố có mua cho con đâu.
Con lớn, một mình về ngoại. Con vẫn nhìn vào đình như thói quen ngày bé. Hai con rồng vẫn chẫm chệ ở đấy. Con nghĩ, lúc bé mình thật điên, nghĩ sao lại đi đòi bố mua cho thứ này. Mà bố cũng điêu nhân ghê. Hứa sẽ mua khi mình học giỏi nữa mới ghê chứ.

Ngày con bé xíu, mỗi chiều đi làm về bố đều đèo ngồi trước chiếc cup 81 ra cây cầu gần nhà, đứng một lúc, rồi về. Đêm giao thừa đứng ở góc này sẽ thấy pháo bông, nhỏ thôi. Nhưng với con nó là hình ảnh đẹp nhất cuộc đời. Vậy nên, năm nào cũng vậy, con không ngủ, thức chờ cùng với bố. Đồng hồ chỉ đến 23g50 là bố đèo con ra cầu để ngắm pháo bông. Rồi về, nhắm mắt ngủ một giấc. Sáng mai sẽ là Tết. Thích gì đâu.
Bây giờ cây cầu người ta sửa lại rồi, đổ bê tông rộng ra. Buổi tối sẽ có vài bánh bèo vếu to đứng đấy hút thuốc chờ khách. Bụi bặm lắm, không trong lành như ngày đó. Con buồn ghê.

Ngày con bé xíu, hay bị bệnh lắm. Sáng bố kêu dậy đi học là người sốt ướt hết quần áo. Mà má thì đi chợ sớm rồi. Vậy là bố bế con dậy, đặt con ngồi trước chiếc cup 81, một tay lái xe, một tay giữ con không té. Chạy đến nhà ông bác sĩ Duy cuối làng, con khóc gào lên, dãy đành đạch khi ông bác sĩ chuẩn bị chích. Bố bảo ông bác sĩ chờ một tí, rồi bố chạy ra gần đấy mua cho con quả táo. Vậy là con nín, nhắm tịt mắt lại ôm bố cho ông bác sĩ chích. Trời ơi, có ai dễ dụ như con hông vậy nè. Bố chở con về nhà, vậy là hôm đấy nghỉ học. Con lăng xăng bên bố cả ngày, bố nghỉ cả làm.
Con lớn, bệnh quật ngã cũng chẳng thèm nói ai, con cũng chẳng thích ăn táo như ngày bé nữa.

Ngày con bé xíu, chị gần nhà rủ mua thuốc về nhuộm tóc. Con xin bố cho con nhuộm tóc nha, bố bảo “điên à”. Vậy là con mặt xị lẫm lũi bỏ đi rúc vào lòng nội khóc rưng rức, làm như oan lắm vậy đó.
Con lớn, ngày càng thích tóc của con. Đen. Dài. Vậy mà chẳng biết dây thần kinh nào mất mà đi nhuộm vàng à, tỉa này nọ chứ không để ngang dài nữa. Bố thấy, nhưng chẳng nói gì. Chắc tại vì con đã lớn. Vậy mà bây giờ con chỉ muốn mái tóc đen huyền thoại thôi, đi nhuộm đen thì cũng được, nhưng chẳng phải là tự nhiên nữa. Vậy con lại thôi. Cách đây vài ngày con muốn đi nhuộm màu bạch kim, không phải con muốn được tỏa sáng đâu. Mà con nghĩ, nhất định mình phải chết trẻ, chết già đau bệnh hành hạ, chịu sao nổi. Để người ta không nhìn bố má mà bảo: tóc bạc tiễn tóc xanh. Vậy nên nhuộm bạch kim rồi, chẳng ai nói được gì. Mà đến bây giờ, con vẫn chưa đủ can đảm.

Ngày con bé xíu, nội hay dỗi má rồi bỏ ăn cơm, vậy là các bác, chú, thím phải tụ đầy đủ để năn nỉ nội. Bố kêu má xin lỗi nội, mà nội chẳng xỉa đến, rồi ho như đứt hơi. Cả nhà lại ào ào lên. Bố chạy vào phòng đánh thức con đang ngái ngủ, bảo con năn nỉ nội ăn cơm. Vậy là nội cười, xoa tóc con, rồi ăn cơm.
Nội mất, con buồn đau đến nay. Mà con cũng giận nội lắm, hà cớ gì mà ghét bỏ má con hoài, để bây giờ mấy thím dâu cũng chẳng ưa gì má, ghét luôn cả con. Nghĩ đến là con ức chết đi được. Mỗi lần trong nhà có đám cưới con chú bác là chẳng bao giờ con về, giỗ nội con cũng ra khỏi nhà từ sáng, đến tối mới về. Ngày 27 tháng 1, con không thể kìm được bản thân mà luôn bật khóc dù ở bất kì thành phố nào.

Ngày con bé xíu, bước ra cánh cửa mà không có bố má là không đi nữa.
Con lớn, đi học xa nhà. Mà bản thân lại là một đứa rất kém cỏi phương hướng, chạy qua trường mà còn không biết, lúc về lấy xe thì lạc trong hầm gửi xe, sợ phát đái luôn. Con lái xe cũng không vững, chỉ cần chạy hơn 40km/g là con sẽ tự té. Vậy mà con vẫn phải ngày ngày lái xe hơn 30 cây số để đi học. Sau này kiếm được nhà trọ gần trường, con đi bộ đi học rồi.

Ngày bé xíu, má quát một phát là tự nhiên khóc như lũ. Má bảo nín là cắn chặt môi muốn bật cả máu
Con lớn, má quát là con bỏ đi, con không dám nói là tại đủ lông đủ cánh đâu, mà tại vì con không khống chế được bản thân mình khi điên, khi điên con cũng mất dạy như ai.

Bây giờ ngồi đây, ở một nơi không gần nhà. Cứ nhắc đi nhắc lại “ngày con bé xíu” thì biết khi nào mới nhắc xong. Chẳng khác gì như tự mình lấy kim đâm vào chính mình. Nó mới ác nhơn làm sao.

Mà bản thân, thì đâu có buồn hoài được.

17-9-2014

Ngày đen

Hiện tại,
muốn đi nhuộm tóc màu bạch kim. Ôm hai con chó, bỏ trốn.

15-9-2014

Nhật ký nghỉ học.

Lại một mùa nữa sắp trôi qua, để lại trong mình những thứ chỉ muốn quên đi cho lành cái thân. Cũng có vui, nhưng chẳng muốn nhặt lại làm gì. Những gì của hôm qua thì suốt đời chỉ là hôm qua. Nhưng mà lạ lắm, chỉ cần ai bảo “Đợi” thì mình nhất định sẽ đợi. Khi quay lại rồi thì mình mới yên tâm bỏ đi làm những việc còn dang dở. Đã bảo “Đợi” thì có lý do gì mà mình lại không “Đợi”.

Thật ra thì mình chẳng hay viết nhất định về một ai, dù người đó cũng từng làm cuộc sống của mình điên đảo. Mình nghĩ, làm vậy thì người được nhận sẽ nghĩ bản thân có giá trị, chảnh lắm. Chứ chẳng phải là bản thân mình sợ nhắc lại thì sẽ buồn đau đâu, mình chẳng có buồn. Đối với mình, cuộc sống còn nhiều hơn thế. Chẳng thể vì một người xưa lắc xưa lơ mà dừng lại. Đừng bảo mình là kẻ vô ơn và đòi hỏi. Vì có những thứ chẳng đáng để mang ra bàn cãi. Vậy thì nhắc làm gì cho câu chuyện thêm buồn cười.
Kẻ đứng ngoài. Người lựa chọn. Đúng, sai gì cũng là cách riêng của mình. Chúng ta đều khác nhau.
Vậy nên mình chẳng bao giờ phàn nàn hay ghét bỏ gì cách sống của ai xung quanh mình. Như chuyện của Đ vậy, chia tay nhau rồi bị bạn gái nói xoáy trên mạng xã hội. Cũng thấy thương Đ lắm, nhưng bạn gái kia làm vậy cũng là có lý do riêng. Tỉ như: thân là con gái, xinh đẹp, giàu có, bao anh theo mà phải lụy thằng này. Bị mang tiếng là bồ bỏ.
Rồi C nữa. Chính thức hẹn hò với anh này mà lại mập mờ với vài anh nữa. Sao mình lại chơi với con bạn dở hơi như này. Oh thì tại vì bạn ấy dở hơi với mấy anh đấy, nhưng lại rất nhiệt tình với mình đấy. 

Mình thấy mình không bằng người ta, mình cũng buồn lắm. Nhưng mà vẫn tự tin chán. Vì mình chẳng sống cho ai hay phải tỏ vẻ đáng yêu với ai, mình sống sao tùy thích.
Dù ở bất kì thành phố nào mình luôn cúi đầu khi đi bộ, công viên, tiệm bánh, coffe gì gì đấy. 

Nhớ hồi mình còn nhỏ xíu xùi xiu cho đến 15 tuổi. Khoảng độ vào Giáng Sinh là nhèo nhèo má sắm quần áo tết, sắm xong ủ trong tủ thêm ba tháng nữa để chờ đến đúng mùng một Tết mới mặc. Ra Tết rồi muốn mặc ra sao thì mặc, chứ chưa Tết là chưa mặc. Có ai như mình hông vậy nè. Mới từ chân đến răng. Đúng chất Tết quá chọi luôn.
Nghỉ hè thì phải cho con xuống cánh đồng bắt ốc, thả diều với mấy anh chị trong xóm.
Trung thu nhất định phải có lồng đèn hoa sen màu tím. Ngầu hơn con gà nhiều.
Giáng Sinh phải đèo con lên nhà thờ coi văn nghệ. Mua cho con cái cây tua tủa lông phát ra đèn.
Đi má. Đi bố…

Mình rất giỏi khi một mình, có thể làm được nhiều việc ngay cả khi vẫn đang online. Mình đã biết lên news.zing để coi tin tức. Hôm nay ở abc có yêu râu xanh hãm hại bé gái non tuổi. Ở xyz xuất hiện nữ sinh vếu to làm đốn tim nhiều chàng trai trên cộng đồng mạng.
Mình inbox động viên bé Đan cố gắng học chăm chỉ, em không giỏi như người ta nhưng mà nhất định phải chăm chỉ. Yêu đương vớ vẩn chị tát chết.
Mình inbox hỏi chó Vũ dạo này bán quần áo đắt không?.
Mình viết Blog.
Mình ghé nhà Vy 4D, xem đã về chưa.
Mình ghé nhà DN, xem nay có tung ảnh nóng nữa không :)). Bà này lâu lâu xuất hiện, nhưng khó đỡ lắm.
Mình bấm vào tên thuydu, dù biết chắc sẽ chưa mở Blog. Vớ vẩn.
Mình ghé xem ông Chương chó điên nay có bị ai ném gạch nữa không. 
Mình online Yahoo hóng xem ông anh đã nhắn tin lại chưa. Mà vẫn chưa thấy gì.
Mình mở mail, nhưng chẳng có thư mới
Hiện tại mình đang nói chuyện với chị Violet trên facebook. Xoay quanh chuyện phải yêu lấy bản thân, phải làm cho mình trở nên bận rộn.
À, còn một điều nữa là lâu rồi mình chưa ghi bưu thiếp cho tất cả các mùa.
Còn bây giờ mình tắt máy. Đi lau nhà. Cọ toilet. Tắm chó. Đi ngủ.

Một ngày nghỉ học, đủ.
Ngày mai lại như con chó :)).



11-9-2014




Đêm nghiêng.

Thật ra. Mình vốn luôn yêu nỗi cô đơn của mình, mặc cho ngoài kia đang chộn rộn lễ lạy này nọ lọ chai. Bản thân mình là một đứa ít nói, cũng chẳng thích bất cứ mối quan hệ gì ràng buộc. Một mình loay hoay làm những việc điên rồ mà chẳng sợ ai phàn nàn. Nước mắt có rơi xuống cũng chỉ là những giọt nước mắt vô lí, không ý nghĩa. Quẹt quẹt. Lại khô.

Hồi xưa. Mình giận tất cả mọi người xung quanh đến thấu trời. Giận. Sao mà lại dám quên mình nhanh thế. Mà mình thì có lỗi lầm gì đâu. Phải đi là do bắt buộc chứ mình đâu muốn.
Mình giận. Vì sao khi mình đi thì mọi người cũng đi. Mình biết, sự tức giận cũng là vô lí. Nhưng mà mình không cản được.

Những ngày qua mình đã sống trong rất nhiều kì vọng. Của bố. Của má. Đèo thêm hai con chó con. Nhiều hôm phải nhịn cả ăn để mua đồ hộp cho chó. Nhưng mà mình vui. Vui vì lúc đấy thấy lòng yên.

Những người mình đã gặp, và không thể nào quên. Dù cho thời gian có thay đổi hay gì gì đấy. Nỗi nhớ, tất cả sẽ đứng ở đấy

Buổi đêm. Tại một nơi không gần nhà. Muốn xin một chiếc bánh ngọt. Để biết đời mình không đắng.

8-9-2014

Hiuhiu

Người sống sao kệ người
Còn ta, ta mãi lông bông :))




Lười

Sáng tháng Chín. Mưa nhiều đến mức người mình rệu rã chẳng muốn làm gì. Chỉ bó gối ngồi dựa ở cánh cửa. Cả buổi. Mặc kệ ngày mai ra sao thì ra.