Mình không biết các cô gái khác họ chọn cách thế nào để nở
bông cho cuộc đời của mình. Riêng mình, cứ chỉ muốn là cây xương rồng không
hoa. Đầy gai. Nhưng mà hiền lành.
Ai thương thì chịu đau mà ôm lấy, chứ nếu nhổ bỏ gai đi.
Mình chẳng thích đâu. Mình hờn lắm đấy.
Mình chưa bao giờ lấy lý do vì còn trẻ nên được phép phạm
phải sai lầm. Mình sống rất tốt, đúng với lương tâm của mình. Mình chỉ không
cười nhiều, hơi lạnh lẽo. Không phải tính mình thế đâu, mà mình muốn như vậy.
Chứ cười nhiều hay không lạnh lẽo thì có khó khăn gì.
Những thứ mình muốn hay là cả ước mơ của mình xưa nay chẳng
có cái nào to oành cả. Vậy nên mình luôn thấy, chỉ cần mình cố gắng là được.
Có đứa em bạn sắp vào đại học, nó hỏi “chị đã sống cuộc sống
đại học như nào, Chi?”.
Hmmm
“Thì chị thời gian đầu chỉ học và học, sau này ổn định chị
đi làm thêm. Nói chung là cũng ổn. Em lo học hành cho giỏi đi, đi làm tính sau.
Làm thì khi nào mà chả được.”
Mình có kể rồi, mình chăm chỉ ghê lắm. Lên lớp đủ bữa và
chép bài chăm chỉ thay vì lấy điện thoại chụp lại như bọn trong lớp.
Mấy đứa ngồi gần thì tan học cứ mượn vở mình suốt đấy. Đứa thì mượn về chép,
đứa thì mượn về photo để làm tài liệu thi. Nhiều khi thấy bối rối vì không biết
là nên cho ai mượn trước, chẳng sợ gì nhưng cũng không thích bị người khác
ghét.
À mà chưa kể chuyện mình bị chó điên. Đi học mình ghét nhất
là giờ giải lao, mình rất ít khi xuống đi ăn. Nên hay gục xuống bàn nghe nhạc,
lơ mơ ngủ. Rồi lơ mơ dậy, nhìn quanh lớp. Bọn nó đi ăn vẫn chưa lên, giáo viên
vẫn chưa vào lớp. Vậy là gom sách vở, vác ba lô đi về. Bỏ học.
Rồi sau này chán học thật, cuộc sống cũng ổn định. Mình xin
làm ở Coffe Highlands. Chạy bàn. Làm full
time, từ 3h chiều đến 11h khuya. Bữa học hai ca thì nghỉ học, làm thì vẫn đi.
Cũng chẳng ham hố gì đồng tiền cuối tháng lãnh lương mà đi làm như điên. Mà là
vì đi làm không có giờ nghỉ giải lao dài như khi đi học. Lý do chỉ thế thôi.
Lúc nào cũng đơn giản cả.
Mình lại nẫu đời, dài dòng nữa rồi. Chán thế.
Cái vòng tròn lẩn quẩn hằng ngày, mình sẽ thoát ra được. Rồi
tìm một người để yêu.
Mình thì không thích kiểu tình yêu nóng bỏng hay hy sinh
đến chết gì cả. Mình chỉ thích kiểu tình yêu mà mỗi ngày khi mình ngủ nướng đến
giữa trưa. Người đó bế mình ra khỏi giường và nói: “Anh đã nấu gà rán, gà
xào cay, gà viên, thịt heo chua ngọt, thịt kho trứng, soup cua, bá quan nướng,
bao tử hầm tiêu, bánh nướng kẹp phô mai, hoành thánh hấp, mì xào thập cẩm, bò
xào ướp tỏi, cá nấu măng, trà đào với cả bánh cookie đủ màu nữa. Chi, em dậy ăn
nào.”
Mình là một cô gái, nên ước mơ về tình yêu cũng chả nhiều. Chỉ thế thôi, mình sẽ yêu từ sâu thẳm con tim.
Thế là xong.