Cô gái của ta hoang dại và xơ xát quá rồi.
Vai Mon đây, tựa đi
Sun. Vai Mon nhỏ, đời sóng gió. Không đủ để mang gánh nặng nhọc nhằn của
Sun, nhưng đủ yêu thương và chân thành để mang lại cho Sun một chút bình
yên giữa biển đời. Tựa đi Sun, Mon không mệt, mãi mãi. Mon chỉ mệt khi
phải thấy Sun một mình gồng gánh những nỗi đau quá lớn và kéo dài thôi.
Hãy
đi gọi bình minh vào một ngày kỷ niệm, hay đơn giản là một ngày lòng
chợt trống rỗng. Để an ủi mình, để vỗ về mình, để thương yêu bản thân
hơn. Có thể chạy đến khoảng trời của Mon, hoặc một góc trời nào đó của
riêng Sun, chỉ để gọi lòng mình bình yên hơn, nhé.
Mặt trời nào cũng thế, dù khuất sau những đám mây,nó vẫn bay lên, bay lên cao.
12-05-2014
No comments:
Post a Comment