Xám xịt

Tôi đã luôn nghĩ như thế nào huh?. À ừ thì tôi vẫn cứ nghĩai yêu thương tôi thì sẽ kiên nhẫn ở lại bên tôi thôi, cho dù tôi không nói hoặc thể hiện điều gì đó để cho mọi người cố hiểu mình. Mọi người vẫn cứ luôn bỏ tôi. Tôi cũng chẳng biết mình đã làm gì sai nữa, tôi chẳng tọc mạch hay hãm hại gì họ. Họ buồn, muốn điên. Tôi cũng sẽ điên cùng. Họ vui, không nhớ tôi cũng chẳng sao cả.
Tôi hay đọc sách và viết lách vu vơ, nửa đêm không ngủ tôi lại bò dậy chỉ để viết, tôi thèm viết khi buồn, khi tức tưởi. Tôi vui vì mình có máy tính để xài, nhưng vào facebook nhìn tụi bạn post ảnh đi chơi thì lại khóc.
Tôi đâu có cần gì lớn lao, chỉ cần kiên nhẫn đừng cứ như thế mà bỏ tôi đi là được, mà nếu có chán ghét tôi rồi bỏ đi thì cũng phải tỏ vẻ buồn đau một chút chứ, kiểu như cho tôi biết ít ra tôi đã từng tồi tại tronglòng mọi người. Như vậy là được rồi. Nhưng xem ra chẳng ai cố muốn nhớ gì cả.

Tôi đã lớn hơn một chút, một chút.
Tôi chẳng ghét bỏ họ, dù khi không có họ, tôi cũng chẳng còn ai. Tôi vẫn đọc sách, viết vu vơ, chơi game, làm test, nửa đêm không ngủ vẫn lục đục dọn dẹp, cái gì chướng mắt vẫn nhét vào thùng giấy bỏ vào nhà kho, áo quần không dùng đến vẫn xếp lại để một góc chờ dịp bố đi theo đoàn làm từ thiện, đeo headphone chùi toilet, chân nhịp nhịp.
Mấy hôm nay tôi mò lại vào facebook, đọc lại những note mà tôi viết cách đây khoảng 1 năm hay hơn. Tôi không tưởng tượng nổi ngày ấy mình lại đáng yêu như vậy. Rồi những tấm ảnh tôi cười toe, những tin nhắn trò chuyện với những người tôi hết mực trân quí. Luôn xem những rắc rối của họ là của mình, thích xen vào cho bằng được, thích từng chút từng chút gỡ những nanh vuốt trên người họ xuống để họ trở thành một con heo ngoan thay vì con mèo đầy nanh vuốt. Thích liếng thoắng cái miệng, dẩu môi. Xem ra tôi có khiếu hài hước hơn tôi tưởng, có lẽ hạnh phúc khi ấy của tôi là cố gắng làm hài lòng tất cả. Vậy mà cũng bỏ tôi đi cho được. Không hiểu nổi!..
Có lẽ tôi nên vun đắp lại thứ gì đó mà trống vắng trong tôi bấy lâu. Một khoảng gian riêng. Nhẹ nhàng thôi mà ấm áp, ít nhất là trong tim tôi, tôi thấy thương mình kinh khủng. Mọi chuyện, tôi nên mặc kệ. Và bớt điên rồ lại.
Tôi biết, cho dù mình có làm gì đi nữa thì bản chất của tôivẫn luôn là thánh thiện và lãng mạn. Tin tôi đi.


23-4-2014

No comments:

Post a Comment