Một ngày bình thường

Vì lâu rồi chẳng viết được gì cho đàng hoàng.

Từ trước đến nay, mình vẫn cứ nghĩ chỉ cần bản thân sống tốt, không hãm hại ai, không làm gì vô nhân đạo thì sẽ-hạnh-phúc. Bình yên sống vui vẻ với gia đình, với bạn bè mình, với mấy đứa em bạn mình.
Mình đã luôn cố gắng, chưa bao giờ dám cúi đầu xuống, dù có mệt, cũng chẳng bao giờ khóc khi tủi thân. Chỉ sợ những yếu đuối tức thời dẫm đạp lên kiên cường bấy lâu. Sợ, sợ lắm chứ. Vậy nên mình cứ phải luôn mệt mỏi mà lớn lên.

Rằng ai đã kể cho mình cuộc chia tay đau đớn vật vã, chết đi rồi sống lại. Lúc đấy mình nghĩ “oh biết đau như thế chắc sẽ không bỏ mình đâu nhỉ, hê hê”. Vậy mà qua sáng hôm sau mình đã chẳng thấy M liên lạc nữa, phải tự nhủ ngày hôm qua đã là xưa cũ rồi. M đi như vậy, hẳn phải là hạnh phúc, mang luôn phần mình nữa, nếu có đau buồn chắc mình sẽ ghét M lắm.
Tình yêu chẳng hiền lành như những cuốn tiểu thuyết mình đọc, những bộ phim mình xem. Dù mình có cố gắn gìn giữ cho phải ngăn nắp.
Lạ chưa, vậy là hết. Trách sao lòng người bạc nên tình nhạt và đau.

Biết ơn những gì đã qua, có chứ, mình biết ơn vô cùng. Nhưng không phải vì thế mà cứ hở ra buồn chán một tí là mình ước được quay lại những ngày xưa cũ. Nó mới dở hơi làm sao. Mình chỉ biết, mình sau này, nhất định phải được yêu thương gấp nhiều lần nữa, n lần. Còn không được thì thôi. Plè.

Má bảo: đi học rồi làm ơn mở cái miệng ra, chơi lấy với vài đứa bạn. Chán mày ghê, đã đau bệnh mà con hay đi. Ở nhà chết huh con?.
Má à,
Thực ra thì con biết má là thương con nhất trên đời mà, má héng!. Chắc má cũng phải buồn đau lắm khi có một đứa con như con. Gai góc, lại còn có cái mặt kiểu như chả bao giờ vui nổi.
Thực ra là con rất thích có người nói chuyện với con, bình thản kể cho nhau nghe những câu chuyện cuộc đời, xám xịt, vui vẻ gì gì đấy. Nhưng sao con cứ cảm thấy thế giới này như chia làm hai. Con một nửa, bọn họ một nửa. Chẳng ai có cùng chung ngôn ngữ với con.
Má thấy không, người ta sống bình thường là đã khó. Mà con thì cứ ẩm ương làm sao.

Oa, tháng Tám khi nào vậy, mình không đếm, nên cũng chẳng ai thèm đếm
Mình đang nói cái gì vậy kìa. 
Kiểu như chính mình khoét rạch bầu trời của mình.

21:50/11-8-2014




No comments:

Post a Comment