Tri kỉ vừa mới đó, chuyện gì cũng kể nhau nghe, đêm đêm
không ngủ chỉ vì người kia không ngủ được, để sáng hôm sau lên lớp núp sau lưng
đứa bàn trên ngủ. Đến giờ trưa cũng không yên tâm mà online hỏi xem người kia
đã ăn cơm chưa. Chẳng ruột thịt gì, mà hễ cứ hỏi là trả lời “Sun yêu Mon nhất”.
Buồn mà chẳng bao giờ buồn lâu nổi, vì biết sẽ có người lắng nghe mình nói,
mình khóc sẽ có người biết. Nó mới đỡ tủi thân làm sao.
Phẩy tay một cái, hóa thành lạ.
Cứ như vậy, chấp nhận để cuộc đời tát vào mặt mình đau
điếng.
Cứ bảo coi One Piece đến tập 500 thì không xem nữa, để dành.
Vậy mà hôm nay xem đến tập 570 bố nó rồi. Mình không biết làm gì khi một mình,
bản thân lại càng không biết nên cần gì. Đâm ra bị ám ảnh, vậy nên khi một
mình, mình chỉ biết sợ hãi.
Ơi, mà qua rồi cái thời bánh bèo :)), hôm vừa rồi đêm
khuya chạy bộ dưới siêu trăng, thấy mình mới dã thú làm sao. Những lúc như vậy,
mới nhìn lại mình, động viên mình. Dù có suy sụp, vấp cứt mà té thì cũng phải
đứng lên. Phải cố gắng hơn nữa, phải tiến xa hơn nữa. Có cô đơn thì cũng phải
đứng trên đỉnh cao mà nhìn xuống.
No comments:
Post a Comment