Vì mình là Chi.

Các bạn thân mến, các bạn đang nghe chương trình radio 99.9 tối nay với mình. Tuần này mình sẽ chẳng sắm vào vai kẻ nào cả. Mà là mình, kể chuyện của mình.
Tối nay mình muốn nghe nhạc không lời.
Chúc các bạn buổi đêm bình thường.

Mình kể bạn nghe câu chuyện cuộc đời. Nghe xong cười hay mếu thì tùy bạn

Rõ ràng là tên Chi hẳn hoi nhưng hồi xưa chó điên viết “Mình là Mặt Nạ, vài ngày nữa là đủ 18 tuổi. Mình  chưa có người yêu vì không có của hồi môn”.
Đó là trái tim vỡ tung của mình ngày xưa, là cảm giác đã qua không tốt đẹp.

Là những ngày, mình vừa đủ lớn thì gia đình mình gặp nhiều chuyện không may, chuyện má mình làm ăn chẳng may bị vỡ nợ.
Mình có kể rồi,
nhưng mà bây giờ mình vẫn muốn kể. Kể tiếp. Bởi vì những năm tháng đấy, là cuộc sống buồn đau trong bóng tối.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chỉ là không có tiền, khốn khổ. Bởi vì mình luôn nghĩ. Tiền thì kiếm lúc nào cũng được. Nợ thì từ từ trả.
Là những ngày, bố luôn tức giận với má, thành ra kiếm chuyện chửi nhau để giải trí. Mà má mình, như là đã chai sạn lắm rồi, chẳng còn gì quật ngã nổi, nói gì một người đàn ông vô tâm.
Là những ngày, mình rất căm ghét phải về nhà sau giờ học. Nhưng nếu không về nhà thì mình sẽ đi đâu với  suy nghĩ của đứa con gái mà người ta thường hay gọi là “vắt mũi chưa sạch”. Mình chỉ có thể về nhà chờ ăn cơm má nấu. Học bài. Đêm ngủ thì nghe bố má nói chuyện ly dị. Sáng dậy lại quên, rồi đi học. Đi học về rồi lại buồn.

Năm sau, mình lại lớn thêm một chút nữa. Nhà mình vẫn nợ nần.
Má mình phải đi mượn tiền của mấy thím trong nhà, nhưng lại chỉ nhận được cái kiểu “thà cho người ngoài còn hơn cho ruột thịt…vay”
Mình cũng buồn, nhưng không đau đớn tới độ nhìn má trước mặt mình lại cứ hay tỏ vẻ không có chuyện gì.
Nhiều lúc, mình giận má ghê gớm.

Năm sau, mình lại lớn thêm một chút nữa. Nhà mình sắp bị ngân hàng tịch thu.
Bố nói, rồi sẽ làm lại tất cả. 
....
Bây giờ, nhà mình đã vực lại tất cả sau những năm tháng chỉ có làm, trả nợ, chửi nhau, ăn cơm chan bằng nước mắt.
Mấy thím trong nhà thì vẫn vậy, có khác chỉ là buồn cười hơn hồi xưa. Bởi vì xem ra thì hiện tại. Má mình, nhà mình tốt đẹp gấp tỷ lần nhà chúng nó.

Bạn đừng thắc mắc về kết thúc. Rằng gia đình mình đã trở nên tốt đẹp như nào. Rằng tại sao mình lại tha thứ cho tất cả những ai trong năm tháng khốn khổ đã quay lưng với mình vì sợ bị xấu hổ lây.
Mình luôn tin rằng, mọi thứ đều có nguyên nhân hẳn hoi, ai cũng có lý do mà bản thân cho là đúng. 
Con người cần phải sống và thay đổi để cho qua đi mọi chuyện. Đừng buồn vì chuyện tốt đẹp tự nhiên lại vỡ tan, chỉ là những thứ tốt đẹp khác sẽ lại đến.
Ngôi sao nào rồi cũng sẽ có lúc tỏa sáng lấp lánh nhất.

Hẳn là vậy.



2 comments:

  1. Chẳng biết viết gì khi đọc nó lần thứ 2.
    Thôi tặng cô một nụ cười, còn thấy được hay không thì mặc kệ cô :)

    ReplyDelete
  2. Chị vẫn luôn yêu em, Chi ạ :)

    ReplyDelete