Dang dở

Những lúc mình tức giận mà bạn không ở bên cạnh, thì lúc mình vui vẻ bạn lại chẳng xứng đáng. Okay!

Để tồn tại ở nơi mình lớn lên mà không lần nào phải bỏ đi thì nhất định phải có lòng dũng cảm to oành. Không thể chỉ vì này-nọ, vì những con người lọ-chai mà giận…rồi bỏ đi.
Hồi mình còn nhỏ, hay bị má đánh lắm. Những lúc như vậy nhớ lại phim mà mình coi qua, sách mà mình đã đọc. Thấy sao mà khâm phục những người sống xa nhà, nhất lại là con gái một mình. Người ta cứ nói đi là đi. Ngầu thật.
Hồi đó, cái việc bỏ nhà đi chưa bao giờ mình nghĩ tới cả, chứ nói gì đến chuyện đứng trước mặt bố má mà bảo :con không muốn ở nhà nữa.
Nhưng mà cuối cùng thì lại không phải vậy. Mình vẫn bỏ đi. Nhưng bố má không mắng chửi gì mình cả. Vì biết mình sẽ lại về. Vì biết mình cần phải đi.
Mấy ngày nay mình rất tức giận vì những ồn ào trong nhà. Mình cố tình đập bể cửa phòng trước mặt bố má. May sao bố má hiểu sự tức giận của mình nên không đánh.
Vậy mà mình cứ thấy giận, rồi bỏ đi. Lúc hơi tối về đến nhà thì thấy mảnh kính vỡ đã được dọn sạch sẽ.
Mình vẫn giận, vào phòng trùm mền nằm khóc. Đến sáng ngủ dậy mới quên. Mới hết giận.

Phải làm sao để những bướng bỉnh trở nên ngoan hiền
Phải làm sao để có lòng dũng cảm to oành
Phải làm sao lòng mình rộng mênh mông như biển để có thể tha thứ.

Trong khi người ta đang thay đổi để cuộc sống trở nên vĩ đại hơn thì mình lại luôn mang trong đầu những suy nghĩ cũ kỹ. Buồn tẻ vô cùng. Mình thèm được nói chuyện thật dài với ai đó tựa giống là mình. Phởn quá phải không.
Đôi khi, mình không nói được những điều mình muốn. Thế nên mình đã thầm từ bỏ cái suy nghĩ chắc chắn sẽ có một người hiểu mình.
Mình từng bảo mình rất nhạy cảm. Vậy mà không tin.
Mình luôn muốn làm mọi việc dịu dàng nhất, có thể là một buổi đêm bất kì chúc nhau ngủ ngon. Rồi một buổi sáng sớm bất kì có thể vui vẻ nói tạm biệt mà trái tim không tan nát.
Mình thỉnh thoảng mất ngủ vào buổi đêm, nhưng không dám nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn đồng hồ, thấy thời gian uể oải. Trong lòng hiểu rõ mình cần gì. Nhưng lại không biết phải làm gì.
Nằm nghiêng
Lại mơ
Giấc mơ thênh thang
Tiếng cười rộn rã
Hơn tất thảy. Mình không muốn trở nên muộn phiền hơn nữa.
Mình đâu có vui gì. Mình chỉ không buồn.

Đừng nghe
Những gì dang dở
Mà mình đang kể.

Mùa hè muốn dẫn anh đi biển nhưng chẳng nhớ đường

Mùa thu muốn hát cho anh nghe nhưng chẳng có đàn

Mùa đông muốn đan vài ba cái khăn cho anh nhưng chẳng có len

Mùa xuân muốn viết bưu thiếp cho anh nhưng chẳng có bút

Em chẳng có gì

Anh có dám yêu em không.

Đừng nghe
Những gì dang dở
Mà mình đang hát.

Lãng đãng
Trôi đi

Lại một ngày cuối tháng Ba.
























1 comment:

  1. V đã lắng nghe những con chữ trong mớ dang dở đó. Chỉ là không nói suy nghĩ của V đến vs entry thôi.
    Ngày mai là tháng 4 rồi C à !

    ReplyDelete