Kể câu chuyện...

Ký ức thật ngộ, dù thế nào, chỉ nghĩ đến là mình lại rất buồn. Vậy là mình quyết định từ bỏ cái việc mất thời gian ấy. Mình chẳng muốn can hệ nào nữa.

Mùa thu. Tháng chín.
Mình nộp đơn đi học, giấy báo gửi trúng tuyển mà chẳng một chút vui mừng nào.
Mình bắt đầu làm quen với cuộc sống mới trong khu ký túc xá, và thiết lập khoảng cách rõ ràng với bạn cùng phòng. Nhưng sang đến tuần thứ hai thì mình lại dọn ra ngoài ở. 
Rồi lại bắt đầu cuộc sống mới một mình, không có bạn cùng phòng. May thật.
Mọi thứ rất đơn giản, nhưng không ấm cúng.

Mình muốn học đại học chỉ để thật xa với những người mình biết. 

Đọc sách ở mọi nơi như là thói quen để nhìn vào thì bận rộn hơn, riết rồi mình thích đọc sách thật. Bọn trong lớp thấy vậy thì ngứa miệng nói mình chắc là muốn thành nhà văn. Mình chẳng muốn thành cái gì cả.

Có một thời gian dài mình luôn đến lớp đúng giờ và không nghỉ phép bữa nào. Chỉ là lúc điểm danh lại chẳng muốn lên tiếng, cũng chẳng có ai đập vai nhắc.
Sang đến học kỳ thứ hai, mình thấy rằng đại học chẳng ghê gớm gì như người ta nói. Rất buồn chán. Nhưng bản thân lại chẳng có gì khác đặc biệt để theo đuổi, vậy nên lại học.
Nghe giảng và ghi chép thật chăm chỉ, nhưng lại chẳng biết đang học gì.

Vậy là mình sống qua mùa thu năm đó.

Thật ra là mình có rất nhiều tâm sự, dù ngày nào ở đây nghe mình nói,
cũng không hết.
Khổ thân thật
hết giờ kể chuyện
lại phải đi chùi toilet.










2 comments:

  1. Có vẻ hay chùi toilet, thôi tiện vô đó ngủ luôn đi kẻo phí công mình dọn dẹp.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Kể cũng lạ, Chi rất ghét làm việc nhà, nấu ăn hay đi chợ thì miễn bàn. Chỉ có mỗi cái tính hay lau chùi toilet là giống giống...con gái.

      Delete