Dang dở

Những ngày lớn lên của tôi không vui vì gia đình gặp nhiều chuyện không may. Dù thế nào đi nữa cũng chưa bao giờ làm thay đổi tình cảm của tôi dành cho bố má. Đó không phải là thứ tình cảm có thể diễn tả bằng lời, thậm chí là hành động. Nó chỉ âm thầm trong tôi, và mãi mãi trong tôi. Tôi thề. Dù những gì tôi sắp kể ra.

Bố tôi dù có hoàn hảo như nào thì trước đó cũng chỉ là một người đàn ông.

Chuyện kể rằng từ khi còn nhỏ nó đã tận mắt chứng kiến bố rất hay đánh má, chửi mắng thậm tệ. Có đêm nó giật mình vì bố vào tận phòng đánh má. Rồi tiếng má khóc, tiếng bố chửi.
Bố là vì nghe những lời xấu xa của mấy bà thím trong họ mà chẳng bao giờ cho má nó cơ hội giải thích. Nó đã thấy cảnh bố đuổi má ra khỏi nhà lúc nửa đêm. Mà má thì lại không dám về ngoại.
Trưa hôm sau nó thấy má về nhà, ngây thơ hỏi: hôm qua má ngủ ở đâu vậy má?. Má vuốt tóc nó trả lời: ngủ ngay bên Chi đấy, trên chiếc ghế gỗ sau cánh cửa sổ.
Má về nấu cơm cho Chi ăn rồi má lại đi. Bố có hỏi thì bảo là má chưa về. Nhé!
 ...
Thôi buồn quá không kể nữa ei.



5 comments:

  1. Cúc cu, cúc cu, Suns...
    Lại mè nhèo khi ta vắng nhà nữa rồi...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Sun nó vậy đó DN, mè nheo ơi là mè nheo luôn.

      Delete
    2. DN béo và Vy chó điên hết có cơ hội làm quen tôi rồi =))
      Đỗ Thị Nguyệt =))))))))))

      Delete
    3. Coi bộ có ai bắt cóc rồi.

      Delete
    4. Ước gì có ai bắt cóc luôn ei.

      Delete