Buổi chiều bình thường

Những ngày tháng vắng lặng vẫn rơi đều đều xuống theo cuốn lịch dày cộm. Vậy là buổi chiều ngồi ở ban công lấy một ít cô đơn, một ít riêng lẻ. Gộp lại cho bớt lạc lõng.

Trong khi đó, ở bên ngoài người ta đang cùng nhau nói đến chuyện tương lai, phải nắm tay nhau làm sao để không ai còn phải buồn.

Có đoạn đời, nhìn ai cũng thấy giận.

Nói đi là đi.
Chẳng ai rảnh rỗi để chờ đợi, vậy nên lại mất tăm giữa cuộc sống đầy xô bồ. 
Tự nhiên nó như thế, 
chứ có ai muốn đâu.
Ai mà chẳng mong được an nhiên.
Tụi mình nói, rồi tụi mình khóc. Rồi tụi mình hy vọng, vậy mà lại vô vọng. 

Đến khi giật mình nhìn lại thì mùa xuân đã qua.

Vì khi còn trẻ chúng ta đều sợ cô đơn...
Vì khi còn trẻ chúng ta đều được phép mắc sai lầm.

2 comments:

  1. "Vì khi còn trẻ chúng ta đều sợ cô đơn" Vậy mà có những lúc, làm bạn với cô đơn lại là một thứ hạnh phúc, phải không em?

    ReplyDelete
  2. Chúc mừng C một buổi tối chủ nhật :)
    Đang viết cái quái gì đấy hở cô, một buổi chiều bình thường là như vậy đó à.Thật là...
    Sao lại đổi cái nền avata rồi.

    ReplyDelete