Ngày con bé xíu

Ngày con bé xíu, con vẫn luôn vỗ ngực bảo sau này lớn lên con sẽ thế này thế nọ, nghe quyền lực lắm. Con vẫn luôn chăm học, nghiền phim gì thì nghiền nhưng cứ tối là ngồi vào bàn học. Bố vẫn luôn giúp con giải mấy bài toán khó cô cho về nhà làm. Nhưng khi mang lên lớp cô giải thì chỉ có kết quả là giống nhau, còn cách giải thì cách bố chỉ con chẳng giống ai trong lớp cả. Ừ thì tại thời của bố với thời con sách giáo khoa nó tái bản đi lại mấy triệu triệu lần rồi. Mà kệ chứ. Bố là người đàn ông số một thế giới.
Con lớn, con mặc kệ thiên hạ vật lộn nhau để tỏa sáng. Thế giới luôn thay đổi, vậy thì bàn chuyện tương lai làm gì.

Ngày con bé xíu, bố đèo con ngồi trước chiếc cup 81, má ngồi sau về thăm ngoại. Đoạn đường đến nhà ngoại có đi ngang qua một cái đình, mà đến khi 18 tuổi con mới biết là cái đình. Bên ngoài cổng đình có để hai bức tượng con rồng, mỗi lần đi ngang con luôn chỉ tay vào bảo bố “sau này bố mua về cho con với anh Tô mỗi người một con nha”.
- Học giỏi đi bố mua cho.
Cuối năm con vẫn là học sinh giỏi, thầy cô thương con, chọn con vào đội diễn văn nghệ khi có dịp. Khi đi về ngoại, đến đoạn đình con vẫn luôn chỉ tay rồi bảo bố. Bố vẫn ừ. Con cười suốt. Về nhà lại quên. Cả chục năm rồi, vậy mà bố có mua cho con đâu.
Con lớn, một mình về ngoại. Con vẫn nhìn vào đình như thói quen ngày bé. Hai con rồng vẫn chẫm chệ ở đấy. Con nghĩ, lúc bé mình thật điên, nghĩ sao lại đi đòi bố mua cho thứ này. Mà bố cũng điêu nhân ghê. Hứa sẽ mua khi mình học giỏi nữa mới ghê chứ.

Ngày con bé xíu, mỗi chiều đi làm về bố đều đèo ngồi trước chiếc cup 81 ra cây cầu gần nhà, đứng một lúc, rồi về. Đêm giao thừa đứng ở góc này sẽ thấy pháo bông, nhỏ thôi. Nhưng với con nó là hình ảnh đẹp nhất cuộc đời. Vậy nên, năm nào cũng vậy, con không ngủ, thức chờ cùng với bố. Đồng hồ chỉ đến 23g50 là bố đèo con ra cầu để ngắm pháo bông. Rồi về, nhắm mắt ngủ một giấc. Sáng mai sẽ là Tết. Thích gì đâu.
Bây giờ cây cầu người ta sửa lại rồi, đổ bê tông rộng ra. Buổi tối sẽ có vài bánh bèo vếu to đứng đấy hút thuốc chờ khách. Bụi bặm lắm, không trong lành như ngày đó. Con buồn ghê.

Ngày con bé xíu, hay bị bệnh lắm. Sáng bố kêu dậy đi học là người sốt ướt hết quần áo. Mà má thì đi chợ sớm rồi. Vậy là bố bế con dậy, đặt con ngồi trước chiếc cup 81, một tay lái xe, một tay giữ con không té. Chạy đến nhà ông bác sĩ Duy cuối làng, con khóc gào lên, dãy đành đạch khi ông bác sĩ chuẩn bị chích. Bố bảo ông bác sĩ chờ một tí, rồi bố chạy ra gần đấy mua cho con quả táo. Vậy là con nín, nhắm tịt mắt lại ôm bố cho ông bác sĩ chích. Trời ơi, có ai dễ dụ như con hông vậy nè. Bố chở con về nhà, vậy là hôm đấy nghỉ học. Con lăng xăng bên bố cả ngày, bố nghỉ cả làm.
Con lớn, bệnh quật ngã cũng chẳng thèm nói ai, con cũng chẳng thích ăn táo như ngày bé nữa.

Ngày con bé xíu, chị gần nhà rủ mua thuốc về nhuộm tóc. Con xin bố cho con nhuộm tóc nha, bố bảo “điên à”. Vậy là con mặt xị lẫm lũi bỏ đi rúc vào lòng nội khóc rưng rức, làm như oan lắm vậy đó.
Con lớn, ngày càng thích tóc của con. Đen. Dài. Vậy mà chẳng biết dây thần kinh nào mất mà đi nhuộm vàng à, tỉa này nọ chứ không để ngang dài nữa. Bố thấy, nhưng chẳng nói gì. Chắc tại vì con đã lớn. Vậy mà bây giờ con chỉ muốn mái tóc đen huyền thoại thôi, đi nhuộm đen thì cũng được, nhưng chẳng phải là tự nhiên nữa. Vậy con lại thôi. Cách đây vài ngày con muốn đi nhuộm màu bạch kim, không phải con muốn được tỏa sáng đâu. Mà con nghĩ, nhất định mình phải chết trẻ, chết già đau bệnh hành hạ, chịu sao nổi. Để người ta không nhìn bố má mà bảo: tóc bạc tiễn tóc xanh. Vậy nên nhuộm bạch kim rồi, chẳng ai nói được gì. Mà đến bây giờ, con vẫn chưa đủ can đảm.

Ngày con bé xíu, nội hay dỗi má rồi bỏ ăn cơm, vậy là các bác, chú, thím phải tụ đầy đủ để năn nỉ nội. Bố kêu má xin lỗi nội, mà nội chẳng xỉa đến, rồi ho như đứt hơi. Cả nhà lại ào ào lên. Bố chạy vào phòng đánh thức con đang ngái ngủ, bảo con năn nỉ nội ăn cơm. Vậy là nội cười, xoa tóc con, rồi ăn cơm.
Nội mất, con buồn đau đến nay. Mà con cũng giận nội lắm, hà cớ gì mà ghét bỏ má con hoài, để bây giờ mấy thím dâu cũng chẳng ưa gì má, ghét luôn cả con. Nghĩ đến là con ức chết đi được. Mỗi lần trong nhà có đám cưới con chú bác là chẳng bao giờ con về, giỗ nội con cũng ra khỏi nhà từ sáng, đến tối mới về. Ngày 27 tháng 1, con không thể kìm được bản thân mà luôn bật khóc dù ở bất kì thành phố nào.

Ngày con bé xíu, bước ra cánh cửa mà không có bố má là không đi nữa.
Con lớn, đi học xa nhà. Mà bản thân lại là một đứa rất kém cỏi phương hướng, chạy qua trường mà còn không biết, lúc về lấy xe thì lạc trong hầm gửi xe, sợ phát đái luôn. Con lái xe cũng không vững, chỉ cần chạy hơn 40km/g là con sẽ tự té. Vậy mà con vẫn phải ngày ngày lái xe hơn 30 cây số để đi học. Sau này kiếm được nhà trọ gần trường, con đi bộ đi học rồi.

Ngày bé xíu, má quát một phát là tự nhiên khóc như lũ. Má bảo nín là cắn chặt môi muốn bật cả máu
Con lớn, má quát là con bỏ đi, con không dám nói là tại đủ lông đủ cánh đâu, mà tại vì con không khống chế được bản thân mình khi điên, khi điên con cũng mất dạy như ai.

Bây giờ ngồi đây, ở một nơi không gần nhà. Cứ nhắc đi nhắc lại “ngày con bé xíu” thì biết khi nào mới nhắc xong. Chẳng khác gì như tự mình lấy kim đâm vào chính mình. Nó mới ác nhơn làm sao.

Mà bản thân, thì đâu có buồn hoài được.

17-9-2014

4 comments:

  1. Xin lỗi Chi, Vy lại đắc tội với Chi nữa rồi, V ko hứa được nữa, có lẽ là ở 1 thời điểm nào đó V sẽ gặp lại Chi. Đừng buồn, đừng giận ngen cô gái :)
    Dạo này V tâm trạng vô cùng và như 1 chứng bệnh người già vì rất mau quên.

    Muốn có 1 người giấu mặt để mình có thể nói chuyện điên khùng trên vũ trụ và chẳng màn đến hiện tại.

    Nhật kí của C lần này, dài...như 1 thể loại vô tận vì sẽ ko chỉ nhắc đến 1 lần đâu. Thậm chí khi ko viết ra, nó cũng tự viết trong tâm tư của mình, dành 1 ngăn ở nơi nào đó mà cơ thể có thể lưu giữ. Nó vô hình nhưng thật ra mình luôn mang nó bên mình.

    Nhớ Chi Chi yêu dấu.

    ReplyDelete
  2. Khi nào về nhớ thế Vy ?

    ReplyDelete
  3. Dù sao lúc nhỏ vẫn sướng hơn, có táo để ăn. Chứ giờ đi chích kim mà ngồi găm táo thì ngại lắm. Kiểu này chắc khi ta chích thuốc cho con nít, phải dự trự một rổ táo thôi.

    Lúc nhỏ nàng gắn bó với ba nhiều thật đó. Ko biết hiện tại thế nào nhưng tuổi thơ của nàng đẹp hơn ta rất nhiều .

    ReplyDelete