Nó với bố tính cách chẳng mấy khác nhau nhưng lại rất hiếm
những lần nói chuyện với nhau được quá vài câu.
Tự nó biết bố hiểu nó nghĩ gì, muốn gì. Nhưng bố chẳng ủng
hộ nó. Vì nó luôn là đứa với những suy nghĩ chẳng giống ai. Thỉnh thoảng lại chẳng
nói ai trước câu gì, cứ xách mông đi rồi mới gọi điện về báo. Rồi khóa máy. Mà
đi đâu đấy cũng xa lắm. Chẳng về nhà ngủ.
Bố lúc đấy chỉ thầm ước biết được đứa bạn nào của nó để hỏi
xem nó đang ở đâu. Mà chẳng may nó lại không có bạn.
Nó biết ở nhà bố sẽ rất buồn lòng. Nhưng vẫn sẽ luôn ra dáng
người đàn ông vĩ đại nhất thế giới.
Cho nó đi luôn đi. Chết đâu thì chết.
Đôi khi nó không hiểu nổi chính bản thân nó. Sao mà nói chuyện
với bố lại khó đến thế. Nó biết bố cũng rất buồn lòng khi không thể khuyên bảo đứa
con gái duy nhất của bố.
Nó biết bố buồn lòng vì nó nhiều lắm.
Nhưng đến bây giờ, nó cũng chẳng thể ngăn được mình.
Vẫn làm bố buồn lòng.
Mày ở miền trong kia mà sao gọi là bố nhỉ! Bố mày người Bắc à.
ReplyDelete