Vì nóng. Vì phởn.
Cái kiểu mất ngủ ấy rất đáng sợ, đau đầu nhưng vô cùng tỉnh táo, nhắm mắt lại thôi cũng không thể. Một mình đối diện với cái màn hình máy tính, mở One Piece, coi anh yêu chiến đấu. Mỏi mắt lại xách búa đóng cho xong cái kệ bày sách, cũng không biết là hàng xóm chửi rủa tđn. Cứ phải phang đùng đùng cho vã mồ hôi. Mệt lại nằm vạ ra đất nghe nhạc. Nghe Trần Trung Đức hát Sợ.
Lúc
hơn hai giờ sáng, vào bếp nấu mì tôm chua cay với thịt bò. Đang ăn thì
nghe vợ chồng nhà bên làm tình. Hết cả đói. Pha cốc trà đào to bằng cái mặt, rồi
lại tìm việc gì để làm. Cơn thèm ngủ đã hoàn toàn bỏ mình.
Ngồi cặm cụi với cái bàn học xếp mini mua ở siêu thị đợt sale. Trên mặt bàn có hẳn luôn cả bảng cửu chương. Ngầu không chịu được.
Lôi giấy A4, bút chì, bút màu sáp, màu lông, rồi luôn cả cọ với bộ màu nước.
Mình bắt đầu vẽ. Mình vẽ hai con chó đang ôm nhau. Mình vẽ rất xấu, và không giống chó. Thế nên lại phải viết thêm ghi chú ở phía dưới bên phải tờ A4. "Hai chó Ngoan đang ôm nhau, chúng nó không làm tình. Vậy là ngủ". Ngồi dẩu mỏ ra thổi cho màu khô. Rồi gấp làm bốn. Cất tận dưới đáy thùng carton chung với mấy tài liệu Anh Văn không dùng.
Có vậy thôi mà vẽ đến tận 5h.
Muốn điện thoại cho ai để hỏi "Có thấy lòng mệt mỏi không?". Nhưng không tìm ra người để gọi, vài tháng trước còn giữ lại liên lạc với mấy người. Vì chuyện học, chuyện làm. Nhưng chỉ vì giận một đứa không biết mình đang giận mà xóa số nó, xóa hết luôn danh bạ. Vậy hóa lại hay. Sẽ chẳng ai biết mình nữa. Mình cũng đã nghỉ học, nghỉ làm.
Chỉ vì giận mà trả giá không ít. Bố cho tiền cũng không dám dây dưa vào mấy loại tình cảm sâu sắc như vậy nữa.
Quạt trần cứ quay suốt đêm, thả ra tiếng bi ai như bị chó cắn.
Trời sáng rồi
mình cũng phải đi ngủ thôi.
Ngồi cặm cụi với cái bàn học xếp mini mua ở siêu thị đợt sale. Trên mặt bàn có hẳn luôn cả bảng cửu chương. Ngầu không chịu được.
Lôi giấy A4, bút chì, bút màu sáp, màu lông, rồi luôn cả cọ với bộ màu nước.
Mình bắt đầu vẽ. Mình vẽ hai con chó đang ôm nhau. Mình vẽ rất xấu, và không giống chó. Thế nên lại phải viết thêm ghi chú ở phía dưới bên phải tờ A4. "Hai chó Ngoan đang ôm nhau, chúng nó không làm tình. Vậy là ngủ". Ngồi dẩu mỏ ra thổi cho màu khô. Rồi gấp làm bốn. Cất tận dưới đáy thùng carton chung với mấy tài liệu Anh Văn không dùng.
Có vậy thôi mà vẽ đến tận 5h.
Muốn điện thoại cho ai để hỏi "Có thấy lòng mệt mỏi không?". Nhưng không tìm ra người để gọi, vài tháng trước còn giữ lại liên lạc với mấy người. Vì chuyện học, chuyện làm. Nhưng chỉ vì giận một đứa không biết mình đang giận mà xóa số nó, xóa hết luôn danh bạ. Vậy hóa lại hay. Sẽ chẳng ai biết mình nữa. Mình cũng đã nghỉ học, nghỉ làm.
Chỉ vì giận mà trả giá không ít. Bố cho tiền cũng không dám dây dưa vào mấy loại tình cảm sâu sắc như vậy nữa.
Quạt trần cứ quay suốt đêm, thả ra tiếng bi ai như bị chó cắn.
Trời sáng rồi
mình cũng phải đi ngủ thôi.
Cuối cùng điều mà tôi linh tính cũng xảy ra. Chết ko kia chứ !
ReplyDeleteVậy linh tính tiếp theo của bà là gì?
DeleteCái gì thế này? Có mà cô đi tính tiếp ấy.
ReplyDeleteVậy đi Đà Nẵng nhé :))
Deletewow...biết cả Đà Nẵng cơ đấy !
DeleteĐang làm gì đấy?
DeleteLinh tinh thôi.
ReplyDeleteNay có trai ghế blog nữa. Thích quá :))
DeleteTrai nào cô?!
ReplyDeletePhải chi bây giờ đèo bà ngồi sau. Oimeoi, cả ngày không biết làm gì ngoài sống ảo :))
DeleteTôi sợ cô như thế....Cô nên làm gì đó với cuộc đời của mình đi.
ReplyDeleteVậy nên bây giờ tôi sẽ đi tắm. Đi tẩy trần :))
DeleteHaizz...cô hãy suy nghĩ về nó. Không ai giúp cô ngoài cô cả.
ReplyDeleteỪ cô đi tắm, tôi đi ngủ.