Mình cũng đuổi nhanh không kém =)). Nhưng đuổi một hồi thì chẳng thấy Mon đâu.
Lúc tỉnh dậy nhưng còn lười chưa mở mắt nên vẫn còn hoang mang lắm. Tự hỏi "mình đang ở đâu đây". Đến khi nghe được giọng của má ở ngoài thì mới yên tâm thở tiếp.
Dù rất buồn nhưng vẫn là niềm an ủi dịu dàng nhất của giấc mơ tuổi trẻ.
Lại là mơ :(
ReplyDelete