Tôi quên mất lý do mình đi học

Mình không nhớ rõ tại sao mình lại trở thành nhạt nhẽo, hay đại loại là con mẹ nó như thế. Nhưng mà đã là gần ba năm rồi, mình không thể tìm được ai để mình cười nói thật sự vui vẻ hoặc buồn thật sự trước người đó.
Mình đã sống dựa dẫm bằng tình thương ngày cũ, để an ủi rằng chẳng có ai chân thành hơn, chẳng thể nào có cảm giác yêu thương như là ngày cũ. Có người chọn cách chia tay trong im lặng. Block mọi thứ về người kia, chỉ để hy vọng rằng mình sẽ quên, mà nào có quên.
Chớ có nghe thiên hạ mà tin rằng thời gian sẽ làm nhạt nhòa mọi thứ. Vớ va vớ vẩn. Chỉ toàn là thấy đau lòng hơn thôi.

Nếu hỏi Sài Gòn có gì vui, chắc chẳng thể nào có câu trả lời rõ rằng. Mà phải hỏi rằng. Với bạn, Sài Gòn gì là vui nhất. Bởi vì đôi khi niềm vui của người này lại là niềm đau của người kia. Lạ chưa. Cũng là Sài Gòn mà chuyện ghê.
Mình vào Sài Gòn vỏn vẹn mới hai tháng. Chưa cả đi hết mấy cái hẻm nhỏ trong khu trọ. Có buồn không khi mà hằng ngày chỉ đi qua lại trên đoạn đường đến trường rồi về nhà. Mình không có buồn. Đơn giản chỉ là có con mẹ gì đâu mà buồn.
Thiên hạ bảo Sài Gòn vô tâm lắm. Chớ có sai mà. Người ta bị té xe, một người đau mà cả ngàn người nhìn.
Nhưng Sài Gòn cũng đáng yêu quá chọi. Có những thứ miễn phí thiệt là đáng yêu. Trà đá miễn phí. Đặc biệt là nhà sách, ngồi dài ra đọc sách, máy lạnh thì phả vào mặt :)). Đọc chán, xách mông đi về :))
Tự dưng lại nhắc Sài Gòn hà, mình đang viết về mình mà. Thật là củ mì.

Cuộc sống nhìn bình thường vậy mà đôi lúc lại làm mình muốn nghẹt thở. Người ta ác lắm, đi cùng nhau đấy, vậy mà cứ luôn nói ra mấy câu ác nghiệt để làm đau đối phương. Với hy vọng chỉ mong đối phương nghĩ là mình chỉ muốn tốt cho sau này thôi. Ngụy biện. Nhảm nhí. Người ta ác lắm, người ta không cần nữa là người ta xin lỗi rằng bản thân không đáng. Người ta ác lắm, người ta còn chúc cho người kia hạnh phúc.
Này...người ta. Người ta biến luôn đi =)). Cái loại giả tạo nhàm chán như vậy mình đéo có ưa.
Mình không buồn vì đi học mình không có bạn, vì nhìn chung chung mình cũng chẳng ưa ai. Mình khó tính lắm, đã không ưa thì dù là nụ cười xã giao cũng không được.

Những ngày qua mình đã rất buồn. Buồn vì xa nhà. Buồn vì nhớ nhà. Buồn vì mình ở một nơi mà mình không hề thích nhưng vẫn phải ở. Buồn vì chỉ có…một mình.
Có những lúc như bây giờ, à mà không phải, là nhiều lúc như bây giờ. Mình cảm thấy rất mệt mỏi, mọi thứ chồng chéo lên nhau, khiến bản thân mình mất phương hướng. Không biết tiếp theo sẽ phải làm gì, mà nếu để diễn ra theo tự nhiên, thì sẽ ra cái giống gì.
Mình nhớ nhà, nhưng sao gia đình làm mình tuyệt vọng thế. Mình đâu có muốn khóc, nhưng mà mình tủi thân lắm. Sinh ra trong cuộc đời này, có ai mong muốn phải úp mặt vào đôi bàn tay gầy guộc ở một nơi không gần nhà. Chẳng có người thân thuộc. Chẳng có gì là thân thuộc. Chẳng có nơi mình thuộc về.


Căm hận nhất là những lúc như thế này. Là cảm giác khi mà mọi thứ lại quay về nơi bắt đầu.

Đáng ghét nhất là cái gì?

Là cảm giác buồn bã trong mình luôn lặp đi lặp lại trong cuộc sống hằng ngày. Dù nhiều lúc mình không biết mình đang buồn vì cái đéo gì.
Là những chuỗi ngày không thấy lối thoát. Hệt như cái hình tròn.
Đáng sợ nhất là điều gì?
Là một ngày mở mắt ra soi gương, thấy mình tăng cân?
Không phải
Vậy thì là đặt lòng tin vào một người và bị phản bội?
Cũng không phải. Vì trước sau gì người ta cũng đối xử với nhau chả ra gì.
Phát hiện bị ung thư não giai đoạn cuối?
Không phải.
...
Mà là ƯỚC MƠ TRONG TIM ĐÃ CHẾT RỒI

Có những ngày tan học không về, mình bước ra hàng lang. Từ tầng 10 nhìn ra, thấy cả khu chung cư bự chảng sát con hẻm căn hộ mình ở. Mình chỉ muốn nhảy xuống, bỏ hết lại sau lưng. Là sự lo lắng không biết định hướng cho tương lai, nỗi mơ hồ về cuộc sống ở một nơi không thích, buồn đau hơn khi ngày nghỉ về nhà cũng không được vui vẻ. Dù có lúc mình đã nghĩ, nó thật kinh khủng. Kiểu như chết cũng không được đẹp. Ít ra phút cuối cuộc đời cũng phải được đẹp, nằm trên giường đầy bông lá, chờ hoàng tử đến hôn cho nhọn mỏ :))

Nhưng mà tại sao mình không nhảy?
Là bởi vì má sẽ là người khóc to nhất trong đám tang, hoặc là đau quá mà không thể khóc. Bố sẽ tuyệt vọng đến chết khi mà đứa con gái duy nhất lại không thể bảo vệ nổi.
Vậy nên, thà là sống mệt mỏi còn hơn làm bố má phải đau.
Là bởi vì chết thì dễ rồi, mà sống lại thì không thể.


Thỉnh thoảng bố vẫn điện thoại nhắc mình điện thoại về cho má: chứ tối nào cũng vào phòng con ngủ rồi chép miệng "phòng cái Chi trống quá". Và đừng quên mất lý do mình đi học. 
Má à, con gái thiệt là hư. Cứ lâu lâu về thăm nhà là lại mang theo một ít quần áo đi. Giờ thì mang hết luôn.
Nhớ hôm mình quyết định đi học lại, bố má cứ hay hỏi "suy nghĩ kĩ chưa". Thật ra là ở dưới nhà sống với bố má cũng rất tốt, có người này người kia, chết đói lại là việc càng không thể. 
Nhưng tại sao mình lại không ở???
Để rồi đôi khi lại tự rạn nứt vì những lo lắng về tương lai, nhưng rồi vẫn cứ phải xị mặt mà chấp nhận. Vậy là lại vỡ
Mình có thật sự mạnh mẽ. Thật ra là cũng vỡ như ai
Đi học, vỡ
Về đến nhà, vỡ
Trên tivi chiếu cảnh gia đình ngồi ăn cơm, vỡ
Đêm nào cũng lụi cụi bên cái đèn nhỏ loay hoay cân tâm hồn. Đến độ muốn hỏi tim mình làm bằng sắt hay sao mà lại nặng đến vậy. Rồi tự nhiên chẳng muốn cân nữa. Mặc kệ. Mà nếu không mặc kệ thì biết làm gì, có ai thiết tha gì cho cam. 
Mấy hôm rồi trời mưa, ứ nước. Đoạn đường đi học về bị chiếc xe điên chạy nhanh qua, văng hết cả nước lên người, hết cả mệt. Bước nhanh, không lạnh mà thấy tay mình run run. Nghe bên trong mình có tiếng nứt khe khẽ, thấy mình vỡ. 
Tưởng đâu là mình chó điên, sẽ không vỡ nữa. Có biết đâu lại vỡ tan hoang.

Vậy là Tháng 12 thật rồi ư?. 365 ngày mà mình cứ ngỡ là đã ghi thiếu hai số 6 ở giữa.




19 comments:

  1. Từ bữa rày hễ lên blog là click thử link nhà cậu ( tớ gọi thế dc ko nhỉ? Vì nhớ có lần cậu bảo ko thích gọi là nàng). Cậu khóa cửa lâu quá làm tớ cứ tưởng cậu đổi link mà ko cho tớ tham gia. Thấy mình bị ra rìa cũng hơi hẫng hẫng… Lần này thì cậu chịu mở cửa rồi, chắc tối nay tớ ko ngủ dc.

    Tớ đọc entry rồi, nghe lòng nặng như chì. Cậu viết rất hay mà sao từng câu lại đầy vị đắng. Tớ ngồi rất lâu mà ko biết chia sẻ thế nào vì chia sẻ cách nào cũng ko thể làm liền lại những cái đã “vỡ” trong cậu.

    Tớ thì chẳng biết nói văn vẻ cho ra hồn đâu, hơn nữa từ trước giờ tớ dc biết tới như cái kẻ dở hơi, nói nhiều, lộn xộn… chung quy là tớ thích chọc phá thiên hạ đổi lấy tiếng cười cho thư giãn cuộc đời. Giờ tớ nói mấy lời với cậu, cậu có thể nghe xong rồi bỏ ngoài tai cũng dc.

    Thật lòng tớ nghĩ cậu rất thông minh và sâu sắc, cậu viết cũng rất hay, câu từ lưu loát, văn phong trôi chảy, cậu làm chủ dc văn chương mình vì lột tả dc mọi trạng thái cảm xúc của cậu. Đọc entries của cậu, tớ có cảm giác là chỉ cần cậu nghĩ là những dòng chữ bật ra mà ko cần phải cố gắng gòng mình để nắn nót. Đó là về phong cách viết của cậu. Còn nói về nội dung thì khi đọc entries của cậu, điều mà tớ thấy rất rõ là sự cô đơn. Chính sự cô đơn làm cho cậu cảm thấy trống rỗng và phải đắm mình trong suy nghĩ quá nhiều, tự kỷ cũng nhiều. Cậu thật ra cũng sống rất tình cảm nhưng những biều hiện ở cậu lại là sự bất cần khiến cho những người quanh cậu ngại. Cậu cần có bạn nhưng lại ko thèm mở lòng mình ra vì cậu chẳng thể tin ai dc. Những tổn thương từ hoàn cảnh, tình yêu, cuộc sống khiến cậu nhìn mọi thứ bằng ánh mắt hoài nghi, và rồi rốt cuộc cậu loay hoay trong nỗi cô đơn của mình, ko thấy ai đáng để mình tin tưởng.

    Cậu bảo là cậu khó tính, nhưng nếu cậu ko mở lòng ra thì cậu rất khó kết bạn với ai. Sao cậu ko thử kết bạn để bớt cô đơn? Cậu chẳng những cô đơn mà còn tự cô lập mình trong nỗi cô đơn nữa.

    Tớ thì ko dám can dự vào chuyện của cậu vì biết mình ko đủ tư cách, chỉ là tớ nghe xót, nghe buồn khi thấy cậu gánh quá nhiều nỗi buồn 1 mình như thế.

    Tớ biết nói ra thế này có thể làm cậu khó chịu, cậu sẽ nghĩ tớ biết cái gì mà nói, nhưng cậu chửi thì tớ nghe, coi như cho cậu nhẹ lòng, tớ lại sắm vai cái kẻ dở hơi, nhiều chuyện, lắm lời vậy.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chương điên không bao giờ tỉnh thân mến =))

      Những ngày qua rằng mình đã không biết mọi người lại mong mình như thế. Thực lòng mà nói là mình không có ý bỏ đi để mà mong sẽ được tìm thấy hay tỏ vẻ ra mình quan trọng. Chỉ đơn giản là cần một niềm gì gì đấy rất...riêng. Bởi vì với mình mà nói, bạn bè ở blog là thân nhất rồi, nhưng lại không phải là duy nhất. Vậy thì cái gì là duy nhất với mình, mình đánh mất mất rồi. Nhưng mà mình không có buồn, bởi vì trong lòng khi nghĩ đến chỉ toàn là thấy đẹp đẽ thôi. Mình mà buồn là mình có lỗi với quá khứ rồi.

      Lần nào cũng vậy, cậu cũng bảo rằng chẳng văn vẻ văn chó gì. Mình đâu có cần, mấy đứa văn vẻ là không cùng phe với mình. Mình thích cái kiểu này hơn. Tự do nói. Tự do chửi khi cảm thấy điên. Nhưng vẫn rất...hồn :)).
      Từng chữ mình không có bỏ ngoài tai. Mình cất vào lòng chân thành.

      Đã viết entry ở Blog thì tại sao phải lại gồng mình, của mình mà. Nhưng nếu sau này có người yêu, mà người yêu cũng viết Blog. Mình sẽ ủy mị thục nữ hơn :)). Cứ nhớ anh. Yêu anh vcđ :))

      Người ta hay như cậu lắm, mình cũng vậy. Nếu không có gì nhất định thì sẽ cho rằng bản thân không đủ tư cách để nói thế này, khuyên thế kia. Vậy là người ta im. Mà người ta không có biết rằng người kia đang mong.
      Thực ra là cậu mặt dày hơn mình, bởi nếu là mình, đã nghĩ bản thân không đủ tư cách là mình không có nói đâu. Nhưng mà lòng mình lại lồng lộn lắm. Nhưng mặt dày, ít nhất là trong trường hợp này. Lại rất dễ thương.
      Tụi mình là bạn, vậy là đã đủ tư cách chưa. Vậy nên đừng nói như vầy nữa. Nghe chướng mắt thêm :))

      Là tại mình, tại mình cố tình không muốn kết bạn với ai cả. Mình không ghét ai cả, mình không thích thôi. Việc phải hiểu một người lâu lắm, nên mình rất ngại.
      Còn chuyện tin tưởng thì phải cần thời gian. Thực lòng thì mình chỉ có cảm tình với những người mặt lạnh, ít cười, và đi một mình. Nhìn vào, cảm giác như là gió vậy.

      Hôm vào Blog DN, thấy bài viết, thấy mọi người comment mà cười ra cả nước mắt. Cái này là nói thật. Giống giống như là...nhà vậy. Rồi cũng làm suy nghĩ của mình khác đi. Có nên mở lòng không. Sao không chia sẻ với mọi người nhiều hơn. Có ai làm hại gì được mình đâu. Thân một chút không phải rất tốt sao. Thay vì ngồi buồn chán sao không nhắn vài lời gì gì đấy. Cả người cho và người nhận đều...ấm lòng.
      Vậy mà lén lút đến...lại lén lút đi.

      Sáu năm để thành Chương bây giờ. Sáu năm để được sống vui vẻ, gặp gỡ những người bạn tốt, để trải nghiệm. Nói chung là thích quạaaaaaaaaa.

      À mà mấy cái đứa hay nói đêm nay chắc không ngủ được thì thường lại ngủ rất ngon =))

      Delete
    2. Ừ, chỉ cần thế thôi.
      Cậu bảo cậu có cảm tình với những mặt lạnh, ít cười, đó là quyền của cậu vì cậu có lý do của mình. Còn với tớ thì, 6 năm lặn lộn cho tớ nhiều bài học, tớ ko nghĩ là hình thức 1 con người thể hiện đầy đủ nội dung của họ. Cuộc sống này con người ta thường đeo mặt nạ lắm (sorry vì cái từ “mặt nạ” chẳng dính dáng gì đến cậu nhé!). Nhưng tùy cậu. Ai cũng có sở thích riêng mà.

      Nếu cậu xem đây là nhà cũng tốt đó, có cần chửi, cần xả thì cứ trút hết ra cho nó nhẹ. Tớ sẽ cùng các bạn hứng cho.

      Delete
    3. Uhm hmmmm. Mình biết chứ, đâu thể nào mà nhìn ngoài bắt hình dong. Chỉ là cảm tình ngay ban đầu nhìn thấy thôi, chứ không phải là có ý định kết bạn. Bọn đi học ngồi sát nhau mà mình còn không cười nổi, lấy đâu ra kết bạn với một người lướt ngang qua hay gặp trong quán. Chỉ là cảm tình thôi. Nhất định là vậy.

      Delete
  2. Cô chịu mở blog rồi. Nhưng tôi hơi lo lắng rằng cô sẽ khóa chúng vào 1 lúc nào đó hoặc xóa hết những entry của mình. Vì thế, tôi ngu xuẩn lắm...đọc hết tất cả entry của cô trong 1 hơi thở. Đọc xong thì ko nhớ j nhiều về nó, đại loại là cô thường mang những mảnh vỡ bên mình và cố sắp xếp chúng lại nhưng xếp xong thấy chó má quá rồi lại chửi mình dại.

    Tôi nhớ vài người bạn ở nơi này, nhưng tôi không có quyền quyết định mọi chuyện như viết entry và cm bất cứ lúc nào. Tôi ẩn mình nhưng ko chờ chết ( cô đừng có dại nghĩ đến việc nhảy tự tử, vì kiểu đó chết ko có đẹp), phải chết khi mình già chứ nhỉ !

    Thấy cô trở lại, thấy những con chữ rác rưởi mà cô đã viết bằng trái tim ấm áp của mình. wow...là nó đó.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chuyện khóa, xóa hết entry thì tự nhiên chẳng dám hứa thật. Nhất là lúc này.
      Không xóa. Không xóa. Ngàn lần cũng không được :))
      Vy ngố, cảm giác ngồi bó gối nhìn vào màn hình đọc mấy con chữ đau lòng. Thương ơi là thương. Biết không, những ngày qua...thiệt là chênh vênh. Đúng rồi chính là chênh vênh.
      Vậy nên, tụi mình đừng giận nhau nữa. Mà không phải, là Chi giận Vy, có lý do hẳn hoi :))
      Ừm, mấy đứa mồm hay bảo chết như Chi. Thật ra là sợ vcđ, cứ như khi nói chết thì sẽ không chết. Vậy nên mới hay nói hoài. Thiệt là kì.
      Chi đâu có trở lại, vì có bao giờ biến mất đâu Vy ngố. Chi vẫn luôn ở đây, trọn vẹn giây phút này.
      Nhớ Vy
      Thương Vy
      Yêu Vy
      Mong Vy
      Vy là Vy biến thái, quyến rũ vcđ =))

      Delete
    2. Vy ko biết khi nào mình sẽ trở lại viết thường xuyên như trước đây nữa, Vy sẽ cô gắng ghé nhà mọi người và để lại 1 chút j đó.

      Đông rồi... giữ ấm nhé cô bạn nhỏ ^^.
      Ôm cô :)

      Delete
    3. This comment has been removed by the author.

      Delete
    4. Vậy là DN có bạn trai thật ư? Tại xaooooooooooo?

      Delete
    5. This comment has been removed by the author.

      Delete
    6. This comment has been removed by the author.

      Delete
    7. This comment has been removed by the author.

      Delete
  3. MN đã mở cửa blog sau những ngày khá dài. TD nghĩ có lẽ MN cần 1 khoảng lặng để tìm chút bình yên, sắp xếp lại những cảm xúc ngỗn ngang trong lòng mình...

    Giờ đọc entry này, ko hiểu sao TD khó nén dc tiếng thở dài khi MN cứ khiến người đọc nhói lòng đến thế!

    TD cũng từng rất cô đơn, nhưng có lẽ cô đơn như MN thì chưa. Hình như chính cái cô đơn đến cùng cực ấy mới xé nát những cảm xúc của MN đến thế, và những thứ tác động bên ngoài đã góp thêm phần làm vỡ vụn tâm hồn MN.

    Mường tượng như tiếng kêu của loài chim lạc tổ, đơn độc giữa trời khuya giá buốt, ko biết về đâu, ngày mai như thế nào… Người ta ko thể nào sống bản năng, mà phải sống chịu đựng có đôi khi là quá sức.

    TD chỉ là 1 người bạn biết nhau qua blog, chưa hiểu dc MN bao nhiêu, chỉ cảm nhận dc đôi chút về MN qua những entries. Ừ, Chương nói đúng đấy: MN viết rất hay, lột tả đến tận cùng những vỡ nát trong tâm can mình. Dù ko dám nói là hiểu dc MN, nhưng vẫn cảm thấy như mình cũng bị cứa cào theo những mãnh vỡ của bạn.

    Cái nỗi buồn, nỗi cô đơn của MN lớn quá, chia sẻ bao nhiêu cũng ko vừa? Giá như MN ko quá sâu sắc thì chắc ko phải vỡ nhiều đến vậy. Có những người họ rất ít nghĩ ngợi, gần như vô cảm, vậy mà ít đau khổ hơn. Còn những người sâu sắc thì cái gì vui thì qua mau lắm, cái gì buồn thì cứ lãng vãng như bóng ma, lì lợm, đeo bám theo hoài.

    TD cũng như Chương, ko biết phải chia sẻ như thế nào? Vào đây 3 lần rồi mà cứ ngập ngừng mãi đấy. MN! Hãy xem blog như 1 nơi để đi về, để trút hết gánh nặng trong lòng mình. Dù chẳng cần mong ai hiểu mình, ít ra cũng có nơi cho mình xả. Nhé!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thời gian đấy, MN đã nghĩ rằng mình sẽ sống như vầy cho đến khi già nhăn nheo. Nhưng mà không có được, bởi vì không đọc được những con chữ mọi người cập nhật trong cuộc sống là không chịu được. Thiếu vắng làm sao.
      MN không mở blog là do MN không muốn mọi người đọc những con chữ đau lòng của MN. Bởi vì MN chẳng làm sao viết được những niềm vui. Mà có ai lại buồn hoài đâu. MN thấy mình cứ ủy mị làm sao, thà là không ai đọc được. Chứ yếu đuối cho ai xem đây.

      Nếu được chọn giữa xinh đẹp và sâu sắc. MN sẽ chọn xinh đẹp =)).

      TD nhìn MN vầy chứ mà không phải vầy. Kiểu như chẳng ra dáng là quan tâm mọi người, bởi vì comment cũng chẳng thèm để lại. MN chỉ có thể đọc và biết. Ừ người này ra sao, thế nào rồi bỏ đi. Không phải chảnh, nhưng tại MN sợ ai dạo blog rồi ghé blog MN. MN chỉ muốn chơi với mọi người thôi. MN không thích có thêm bạn mới. Cũng không thích những người như vậy đọc được entry của MN. Cảm giác trần chuồng sao ý :))

      Cho ôm TD lấy hơi cái đi :))

      Delete
    2. Về việc này thì TD nghĩ viết và đọc là 2 việc khác nhau. Blog của MN, viết là chuyện của bạn, còn đọc và nghĩ thế nào là chuyện của khách ghé thăm, đâu nhất thiết bạn phải lấn cấn đến thế? Thật ra trên thế giới ảo này cũng khó thể nói là mình hiểu dc ai đó chỉ qua những entries, cũng như ngược lại. Đánh giá một người chỉ thông qua những bài viết thì ko thể nào chính xác dc. Ngay cả khi đối diện nhau hàng ngày, thì cũng “tri nhân tri diện bất tri tâm” mà. Mặc dù người ta bảo văn phong thể hiện tính cách con người, nhưng đâu có gì tuyệt đối phải ko MN?

      Nếu dc chọn giữa xinh đẹp và sâu sắc, bạn sẽ chọn xinh đẹp? Nhưng TD thấy bạn đã có cả 2 rồi đấy. Thật đấy. Có những cái mình có người khác ước ao mà mình ko thể biết bạn ạ. Chẳng hạn MN có ngoại hình thu hút, xinh xắn, thì ở đâu đó có rất nhiều cô gái ko dc ông trời ưu ái lại phải kiếm tiền, nhiều tiền và chịu rất nhiều đau đớn để chỉnh sửa lại khuôn mặt và kéo dài chân, bất chấp mọi rủi ro để đánh đổi.

      Ôm bạn. Ngày cuối tuần bình yên MN nhé! :)

      Delete
  4. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  5. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  6. Chi ! Thật ra nhiều ngày qua V muốn viết điều gì đó thật nhiều với C, rằng V luôn biết rằng ở V luôn có 1 hòm thư mà C vô tình gửi vào đó. V luôn dõi theo C nhưng lại không thể theo cách của mọi người, đôi khi nó khiến V ko thể làm gì được nhưng thật sự V có nhiều điều muốn nói lắm. V nhớ cái lúc mà C nói sẽ đợi V trở lại, nó giống như 1 điều đẹp đẽ mà V lan man đâu đó trong giấc mơ của mình, ảo ảnh có người đứng nói rằng " mày có thể đi bất cứ đâu, bao lâu cũng được nhưng hãy nhớ luôn có người đợi mày trở về".

    Vy biết cười mà, nhưng tại sao phải là cố gắng cười để rồi nó như 1 thứ xúc tác để lấp liếm bản thân mình.
    Mình biết viết mà nhưng tại sao mình lại không thể viết entry nào ra hồn, hay tử tế để có cái mà đọc.
    Nhiều người thấy ở V là sự mạnh mẽ, là kẻ chẳng sợ gì, là kẻ chửi thề khi ai đó chọc điên nhưng đâu ai biết được rằng V lắm lúc sợ hãi. Thật ra mình cũng chỉ là kẻ cố gắng bảo vệ mình.

    Từ khi V tạm ngưng viết blog của mình 1 thời gian dài, V đã nghĩ rằng mình thật có lỗi với C nhưng lại không chịu xin lỗi. Có nhiều chuyện đã xảy ra nên V ko biết bắt đầu từ cái gì, có lỗi với C nhưng không biết làm cách nào để C hiểu.

    C hãy nhớ rằng V luôn dõi theo C qua mỗi entry, hãy nhớ là như thế :)
    Ôm C, mùa đông chết tiệt lắm nên hãy nhớ giữ cơ thể mình khỏi bệnh.

    ReplyDelete